Chương trước
Chương sau
Trong Phượng Cư to lớn là một vị hoàng hậu ngồi trên ghế phượng cao cao tại thượng nhưng gương mặt trắng bệch, xỉu xìu ảm đạm. Bên dưới lại trái ngược hoàn toàn, chúng phi vui sướng không che dấu được, người người không ngừng lấy tay che miệng, cười đầy hả hê. Ai kêu làm hoàng hậu là có tất cả cơ chứ, chính nàng, chính nàng đây nào có thứ gì.
Dường như phá vỡ không gian hỗn độn ấy, âm thanh cao vút của tên thái giám vang lên, một bóng vàng cao lớn dần xuất hiện nơi cửa điện, thu hút mọi ánh nhìn xung quanh, cuốn hút nhưng lạnh lẽo, mê người nhưng cũng làm người không dám đến gần.
- Không biết nay là ngày gì mà ái hậu cùng ái phi của trẫm đều tề tựu ở đây cả thế này.
Tứ phi chen lấn, xô đẩy nhau lại gần hoàng thượng, phô bày bao nét yêu kiều e ấp.
Bắc phi nhanh nhảu tiếp lời.


- Không có gì đâu mệnh ông, chỉ là một chuyện vặt vẳng trong cung thôi, là cung nữ của tỷ tỷ phạm tội trộm đồ nên chúng thành thiếp mạo gan đến đây hỏi ý kiến tỷ, tuy tỷ không nắm trong tay quyền quản lý hậu cung nhưng ít ra cũng là hoàng hậu, cũng nên hỏi ý nàng.
- Ái phi nói chí phải, nhưng làm cực thân cái chúng phi, trẫm đây thật sự không nỡ. Còn nàng, thân là một hoàng hậu lại để nô tỳ của mình đi làm ra những chuyện ấy còn ra thể thống gì, chẳng lẽ 100 lần nữ nghi tề gia vẫn chưa đủ hay sao.
- Mệnh ông bớt giận, là tỷ ấy chưa quen thôi, người hãy để tỷ ấy từ từ suy nghĩ.
Nòi rồi Nam phi nhanh chóng ôm lấy vị hoàng thượng nào đó, mặt đậm vẻ ngây thơ không nỡ hại người, khiến người khác nhìn vào không muốn làm trái ý nàng.
- Nếu Nam phi đã cầu xin cho nàng thì coi như đây là lần đầu sai phạm ta tha thứ cho nàng, từ ngày mai nàng hãy đến thiền đường dọn dẹp bàn thờ tổ tông đi, một tháng sau, biết lỗi rồi hẳn quay về.

Thấy nàng bị phạt, chúng phi lại được một trận hả hê. Đó là lời mà một người chồng mà gần nửa năm chưa gặp vợ mình đến một lần nên nói ư, đó là lời của một minh quân nên nói với hoàng hậu ư. Chúng phi coi thường nàng là ngẫu nhiên sao, hoàn toàn là do hắn hại, nếu hắn không lạnh nhạt thờ ơ, không biến nàng thành một con bù nhìn mặc người tiêu khiển thì nàng đâu ra nông nổi bẽ bàng thế này. Hỡi nhân gian, lời ca tụng kia, đúng mấy phần.
Vẻ bi thương trên mặt nàng nào có ai ngó ngàng, đến người nàng yêu kia cũng chỉ khẽ lướt qua rồi đắm chìm vào đoàn đoàn mỹ nhân, mặc nàng nơi đây như cái xác không hồn.
- Có vẻ như trẫm cùng các ái phi chưa từng đông đủ như vậy, hay nhân dịp này, mở tiệc hát ca, tăng thêm hòa khí, chúng phi thấy sao.
Các nàng thật ra còn muốn vị hoàng hậu bù nhìn kia bẽ mặt thêm tí nữa, tốt nhất là làm lung lay ghế hoàng hậu của nàng cùng thái phó của cha nàng. Nhưng các nàng không vội, bởi chẳng bao lâu nữa, cái ghế tinh xảo kia cũng phải đổi chủ thôi.

Thế là một đoàn anh yến nối đuôi nhau về phía thiện phòng, mỗi người một màu sắc, mỗi người một nét riêng, như những vị tiên nữ hạ phàm, khiến người đi qua không khỏi đỏ mặt mà cúi gằm. Họ vui vẻ ríu rít, như chị em một nhà trên dưới hòa thuận, tiếng cười lảnh lót vang vọng không gian, nhưng ai cũng hiểu được, phía sau nụ cười ngây thơ ấy là tâm tư không thể xem thường.
---------------- hết chương 29 ---------------
Cuối cùng chàng cưới nàng vì nguyên do gì đây? Việc gì phải hành hạ nhau đến vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.