Đầu tuyết điêu bay tới trước mặt Hoa Nhược Hư bỗng nhiên dừng lại, Hoa Nhược Hư ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy nó. Tuyết điêu dụi dụi vào tay Hoa Nhược Hư, ôn thuận nằm trong lồng ngực hắn, tựa hồ rất hài lòng.“Hì hì, Đại ca giỏi quá!” Âu Dương Băng Nhi cao hứng vỗ tay, vừa cười vừa chạy tới chỗ Hoa Nhược Hư, ôm lấy đầu tuyết điêu trong lòng hắn.“Tiểu tuyết, hư quá, không được chạy lung tung, ngươi mà chạy mất thì ta biết chơi với ai”. Âu Dương Băng Nhi nhẹ nhàng vuốt bộ lông trắng mượt của nó, thì thào nói.“Tiểu thư”. Hai nữ tử hàng ngày chăm sóc Âu Dương Băng Nhi xuất hiện, quần áo giống nhau như đúc; chẳng qua Hoa Nhược Hư cũng phân biết được, người mặt trái xoan là Âu Dương Lan còn người mặt tròn là Âu Dương Chỉ.“Đại ca ca, cảm ơn huynh, ồ, Băng nhi phải về rồi, dì Lan và dì Chỉ lại bắt muội về rồi”. Giọng nói Âu Dương Băng Nhi đầy ngây thơ, khờ khạo, chỉ là Hoa Nhược Hư lại cảm thấy trong lời nói có vài phần tịch mịch. Âu Dương Băng Nhi tựa hồ có chút bất mãn với Âu Dương Lan và Âu Dương Chỉ luôn không cho nàng đi tới đâu một mình.Âu Dương Băng Nhi bị Âu Dương Lan cùng Âu Dương Chỉ dẫn về, Hoa Nhược Hư ngơ ngác dõi theo bóng lưng của nàng, đột nhiên Âu Dương Băng Nhi lén quay đầu lại cười với Hoa Nhược Hư, rồi nhanh chóng quay lại.Hoa Nhược Hư cùng Âu Dương Băng Nhi gặp mặt tựa như đóa phù dung sớm nở tối tàn, từ hôm nay về sau Hoa Nhược Hư rốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-kiem/3248488/quyen-9-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.