“Ai?” Hoa Ngọc Loan đột nhiên quát khẽ một tiếng, rồi nhanh chóng quay người lại. Nhưng, nét mặt không khỏi có chút bất đắc dĩ, Hàm Tuyết đang đứng cạnh cửa bộ dạng vô cùng đáng thương.“Tiểu Tuyết, sao muội còn chưa đi ngủ?” Hoa Ngọc Phượng lời nói có chút trách cứ.“Tiểu thư, đại thiểu thư! Tiểu Tuyết không tìm thấy thiếu gia”. Hàm Tuyết chu bờ môi anh đào nhỏ nhắn, bộ dạng ủy khuất.“Tiểu Tuyết, trước tiên muội đi ngủ đi đã, sư đệ sẽ nhanh trở về thôi”.Hoa Ngọc Phượng trong lòng cảm thấy vô lực, không cần hỏi nàng cũng biết vừa rồi Hàm Tuyết đã ra ngoài tìm kiếm Hoa Nhược Hư.Hàm Tuyết con ngươi khẽ động, đảo mắt nhìn qua phòng Hoa Ngọc Phượng một lần; Hoa Ngọc Phượng nhìn thấy biểu tình này của Hàm Tuyết thì vừa tức giận vừa buồn cười. Dường như Hàm Tuyết cho rằng Hoa Ngọc Phượng đem Hoa Nhược Hư giấu trong phòng của nàng.“Tiểu thư, đại tiểu thư! Tiểu Tuyết về trước đây.” Hàm Tuyết đảo mắt qua một lượt rồi mới yên lòng, xoay người chạy như bay, trong chốc lát đã mất bóng, để lại hai tỷ muội Hoa Ngọc Loan cùng Hoa Ngọc Phượng nhìn nhau dở khóc dở cười.Hoa Nhược Hư tốc độ nhanh như chớp đã về tới Hoa phủ, hắn cũng không để ý tới mấy đệ tử gác đêm mà vội vàng chạy thẳng tới phòng của Hàm Tuyết. Giang Thanh Nguyệt cùng Thánh Nữ đang ôm lấy Cung Nhã Thiến cũng theo sát phía sau.Hàm Tuyết vừa kéo chăn lên, khuôn mặt lúc này nóng ran, cảnh tượng tối qua cùng Hoa Nhược Hư cứ hiện ra trước mắt. Nàng từ từ nhắm mắt lại, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-kiem/3248472/quyen-8-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.