Hàm Tuyết ngủ rất ngon, rất ngọt, cái miệng anh đào đáng yêu khẽ mở, vẻ mặt tái nhợt, Hoa Nhược Hư âu yếm vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhẹ nhàng vén mái tác của nàng, trong mắt đầy sự xót thương.Phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng kèm theo một mùi hương mê người, Hoa Nhược Hư không xoay người lại, bởi vì hắn đã quen thuộc mùi hương trên người nàng.“Tiểu Tuyết không sao chứ?” Hoa Ngọc Phượng dịu dàng hỏi, ngồi xuống bên cạnh Hoa Nhược Hư.“Cũng may chân khí tiêu hao quá nghiêm trọng, sắp khô kiệt đến nơi” Hoa Nhược Hư khẽ lắc đầu, thở dài một tiếng, “Nha đầu ngốc này, vốn không cần như vậy, vì sao lại phải liều mạng đến thế?”“Không phải đều là do đệ?” Hoa Ngọc Phượng trừng mắt nhìn hắn đầy quyến rũ, “Tiểu Tuyết đã làm cho đệ bao nhiêu chuyện, mà đệ lại cố tình không đáp lại tình cảm của muội ấy”.“Về sau đệ sẽ chăm sóc Tiểu Tuyết thật tốt” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng nói, thuật tay ôm lấy vòng eo mảnh mai của Hoa Ngọc Phượng, nhỏ giọng nói vào tai nàng, “Còn có tỷ!”.Mặt ngọc Hoa Ngọc Phượng đỏ lên, đáy lòng cũng cảm thấy ngọt ngào.“Trước hết ra ngoài đi, Tiểu Tuyết chưa thể tình lại ngay được đâu” Hoa Ngọc Phượng ôn nhu khuyên.“Tỷ ra ngoài trước đi, đệ muốn ở đây trông Tiểu Tuyết” Hoa Nhược Hư lắc đầu.Đang nói, bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Hoa Ngọc Phượng mở cửa thì thấy Tây Môn Lâm đang đứng trước cửa.“Nhược Hư, Lưu Vân của Ma Cung đến nói muốn gặp đệ” Tây Môn thấy Hoa Ngọc Phượng cũng ở bên trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-kiem/3248452/quyen-7-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.