Tôn Vân Nhạn đột nhiên chạy thật nhanh ra bên ngoài, Phương Hiệp kinh hãi vội vàng chạy theo, ngay cả Hoa Ngọc Phượng, Hoa Phi Hoa gọi lại cũng không kịp.Tôn Vân Nhạn thầm nghĩ chạy càng xa càng tốt, chạy đến một nơi không ai biết mình là ai, không muốn gặp lại bất cứ người quen nào cả."Sư tỷ, sư tỷ!", tiếng gọi của Phương Hiệp từ phía sau truyền đến, Tôn Vân Nhạn đột nhiên ngừng lại.“Đệ đừng đuổi theo” Tôn Vân Nhạn lớn tiếng hét lên với Phương Hiệp.“Sư tỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tỷ nói cho đệ biết được không?” Phương Hiệp đau lòng nhìn Tôn Vân Nhạn, vẻ mặt nàng lúc này đang rất tiều tụy.“Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ đệ còn không biết sao? Sư huynh tốt của đệ ngại thân thể tỷ không sạch sẽ, nên trước mặt bao người như vậy đã bỏ tỷ!” Tôn Vân Nhạn tức giận nói. Mấy câu nói này làm Phương Hiệp ngây ra như phỗng, điều không dám nghĩ đến nhất rốt cuộc đã xảy ra.“Bách Lý Hồ, ta sẽ không để ngươi được yên” Phương Hiệp tức giận gầm lên, rồi lại lẩm bẩm nói với giọng không thể tin: “Sư huynh, huynh ấy sao có thể đối xử với tỷ như vậy?”“Tiểu sư đệ, đệ không cần tiếp tục đuổi theo tỷ, tỷ muốn một mình lặng lẽ rời khỏi nơi đây, tỷ không muốn gặp lại bất cứ người quen nào” Tôn Vân Nhạn nói rất nhẹ nhàng, rồi xoay người tiếp tục đi về phía trước.“Sư tỷ, đừng đi!” Thân hình Phương Hiệp nhoáng lên ngăn trước mặt Tôn Vân Nhạn, vội vàng nói: “Sư tỷ, tỷ không đi có được không? Một mình tỷ chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-kiem/3248448/quyen-7-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.