Hắn xua đi suy nghĩ trong đầu, quay lực chú ý lên con nhộng trên giường này.
'' Này, cái tiểu nữ nhân, mặt trời chiếu tới mông rồi, còn không chịu rời giường.''
''Ồn ào quá!'' Người trong chăn phền phức ló ra cái đầu từ mớ chăn hỗn độn.
Nàng từ trong mộng đẹp ai oán mà tỉnh dậy, đập vào mắt là khuôn mặt phóng đại của hắn, không có la hét ầm ĩ, mà chỉ là nở nụ cười tươi '' Buổi sáng tốt lành! Ngươi đang ngắm ta sao?''
''Ừh! Ta đang ngắm ngươi đấy! Nữ nhân ngốc.''
''Ngươi mới là cổ nhân ngu ngốc, cả nhà ngươi đều ngốc, hừ.''
Nghe tiếng nha hoàn vội mang nước vào giúp nàng rửa mặt.
''A~ Vị tỷ tỷ này, không cần chạm ta nga, ta có tay có chân ta tự mình làm là tốt rồi, không nên phiền tỷ.''
Nàng nha hoàn đột nhiên quỳ xuống dập đầu.'' Ô..ô.ô Tiểu thư, có phải người chê nô tỳ phục vụ không chu đáo nên không để nô nỳ giúp người, nô tỳ sẽ cố gắng người đừng bán nô tỳ đi ô..ô..ô.''
'' Này, này ....ta..ta...tỷ...ta không có ý đó. Tỷ đứng lên đi! Chỉ là việc ta làm được ta không muốn nhờ người khác.''
" Người là chủ tử, đừng gọi nô tỳ như vậy, nô tỳ gánh không nổi ô..ô.''
''Ách...Ta...ta đâu phải chủ ...tử của ngươi a~. Đứng lên đi, cứ quỳ như thế ta gánh không nổi!''
Hắn ngồi đấy nhếch môi bạc xem kịch vui giơ tay ý bảo nha hoàn lui ra, nhìn sang nàng chỉ vào bàn trang điểm .
''Tiểu nữ nhân, rửa mặt nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-khuc-vuot-thoi-gian/2306728/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.