Hắn nhận khăn từ nha hoàn lau chùi tay sạch sẽ.
"Cái mà nàng gọi là piano lúc nảy, là đồ của sứ thần phương Tây mang đến gần 6 tháng trước. Họ nói trong vòng nữa năm sau họ quay lại, nếu trong Thiên Vũ Quốc ta có người chơi được,hang năm Thiên Vũ Quốc sẽ không cần mang cống phẩm sang phía Tây nữa.''
''Nếu ngươi đã nói như vậy, không phải là muốn ta giúp, mà là… ta không thể không giúp rồi. Thân phận ngươi lớn như vậy a~... ta còn rất yêu đời.''
Nâng mi bạc nhìn nữ nhân đang ăn hỏi.'' Nàng biết than phận ta là gì hay sao? Hửm?''
Nàng ngước mắt nhìn hắn, nuống xuống thịt gà trong miệng."Trên người ngươi có một loại khí chất không có giống người bình thường .''
"Àh...Nàng nói vậy? Khí chất gì? Anh tuấn tiêu sái? Hay là ... khí chất vương giả?'' Hắn đưa tay lau phần nước sốt dính trên miệng nàng, vờ nghi ngờ hỏi.
Quăng cho ai kia một cái nhìn khinh bỉ.'' Chậc, chậc, ngươi cũng tự luyến quá rồi! Ý của ta 'không giống người bình thường' là ngươi bị bệnh thần kinh đấy ! Hắc Hắc.''
Trên trán của nam nhân nào đó, dường như xuất hiện 3 vạch hắc tuyến.(=.=lll)
Nàng huơ huơ tay.'' Nè! Ta đùa tí mà, ta sẽ giúp ngươi....Nhưng, lỡ như ta làm không tốt, ....thì....Ngươi phải đảm bảo an toàn mạng nhỏ của ta." Nàng hất cằm."Thế nào? Ok không?''
Hắn nhìn nàng tò mò, nàng chợt khựng lại."À! Ý ta là đồng ý không?''
''Được, người của ta... ngoài ta ra, ai dám đụng đến thử xem? Nhưng... sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-khuc-vuot-thoi-gian/2306724/chuong-7-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.