Đằng Duy Yến ngậm miệng, bướng bỉnh đến mức không thể cạy nổi một chữ. Dường như trước khi anh đến, hai người này đã có xích mích gì đó. Duy Yến là đứa trẻ ngoan, sẽ không vô lễ với ân nhân cứu mình.
Không hiểu sao Đằng Nghị thấy cô bé như này cũng tốt, nó mà có thiện cảm với Triệu Dịch Đông ngược lại mới là vấn đề lớn!
"Không cần cảm ơn, dẫn người về đi."
Triệu Dịch Đông nhìn đôi nam nữ đứng đó, chợt nhận ra cách biệt tuổi tác giữa bản thân và bọn chúng thật sự rất lớn. Ngước lên một chút, hắn vô tình chạm vào cái liếc mắt giận dỗi của Duy Yến.
Bất chợt hắn bật cười khe khẽ, cúi đầu chỉnh lại kính mắt, còn Đằng Duy Yến nhìn đến ngẩn người... hắn, vừa rồi ông chú già cáu bẳn này cười với cô? Có phải cô hoa mắt không? Trước khi cô đi, Triệu Dịch Đông bóng gió một câu: "Nhõng nhẽo như vậy thì làm được việc gì lớn chứ?"
Một câu đó châm cho Duy Yến toàn thân khó chịu, lúc xuống đến bãi đỗ xe cô vẫn còn lải nhải trách móc: "Vì sao anh gọi ông ấy là chú được mà tới khi em gọi liền bị mắng te tua!"
Đằng Nghị lái xe, không tập trung lắm mà đáp: "Lão ta mắng em?"
"Mắng, mắng nhiều lắm. Huhu... em không phục đâu!"
"Phục hay không phục cái gì, tốt nhất là tránh xa gã ta ra. Gã chính là Triệu Dịch Đông tân chủ tịch Trung Đỉnh đấy." Anh hạ thấp giọng, lúc nói đến vấn đề này giọng trở nên cực kì nghiêm túc: "Gã là đối thủ một mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-khong-the-cuong-full/3802378/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.