Đêm hôm đó là đêm cuối cùng họ ở lại Thái Lan. Vì đề phòng cảnh sát lùng tới, Kinh Phục Châu nhanh chóng quyết định rời khỏi nơi này. Ra đi quá mức vội vàng, giống như là một cuộc trốn chạy. An Nguyện nhìn thấy người người qua lại tất bật trên hành lang, giống như rời khỏi Thái Lan rồi là có thể an toàn thực hiện tiếp những hoạt động bẩn thỉu kia vậy.
Trên hành lang có tiếng bước chân hỗn loạn, cô lẳng lặng quỳ trong Phật đường, hai tay chắp trước ngực, lòng bình tĩnh lạ thường. Trước khi được đỡ vào nhà, Chu Lẫm kín đáo trao cho cô một ánh mắt, vội vàng mà cẩn thận. An Nguyện hiểu hàm ý của ánh mắt ấy chính là âm thầm khen ngợi.
Chỉ có cô mới có gan như vậy, nói dối trước mặt Kinh Phục Châu mà mặt không biến sắc.
An Nguyện cứ thế quỳ trong Phật đường cho đến khi chiều tối mới chậm rãi trở về phòng. Sau khi tắm rửa xong, cô nhìn thấy hộp thuốc lá Kinh Phục Châu đặt trên bàn, bỗng nhiên muốn nếm thử thứ đó có mùi vị gì. Nhưng suy nghĩ trong đầu còn chưa thực hiện thì Kinh Phục Châu đã đẩy cửa bước vào, ý định của cô bị gác lại, cô đi chân trần đứng sát vách tường nhìn anh.
Người nhàn nhã nhất đêm nay chính là Kinh Phục Châu. Sau khi kiểm tra thương thế của Chu Lẫm xong, anh bèn trở về phòng đóng chặt cửa lại. An Nguyện bị anh dồn vào tường. Trải qua một ngày như vậy mà anh còn có tâm trạng để kéo cổ áo cô ra, đưa tay vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-khong-giao-dong/3966331/chuong-38-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.