Giấc mộng vỡ tan, trên đầu là trần nhà ký túc xá màu trắng tuyết. An Nguyện đưa tay cầm điện thoại lên, nhìn số hiển thị trên màn hình, tâm hồn đang suy nghĩ vẩn vơ từ từ quay trở lại.
Hắng giọng một cái, cô nhấn phím nghe. Đầu bên kia nói “Alo”, cô ý thức được đây là giọng của Kinh Phục Châu chứ phải của A Dương, thế là đôi mắt vốn đang tỉnh táo bỗng cụp xuống, rất uể oải, giọng khàn khàn trả lời: “Hả?”
Giọng rất khẽ, âm cuối kéo dài. Trong giọng nói của người bên kia có vẻ tươi cười, An Nguyện đoán chắc chắn anh ta đã giơ tay nhìn đồng hồ của mình, sau đó nói với cô. “Tám giờ mà còn chưa dậy à?”
“Ừ…” Cô vẫn giữ chất giọng mềm mại đó, nhưng ánh mắt lại rất tỉnh táo. Kinh Phục Châu tằng hắng một tiếng, dường như muốn che giấu tiếng cười của mình. “Mau dậy đi, tôi đang ở dưới lầu, hôm nay em có việc làm.”
Mắt từ từ nheo lại, lúc này An Nguyện giống như một con báo cái xinh đẹp đang chờ đợi con mồi sa bẫy. Im lặng một lát, cô ra sức hắng giọng, ngồi bật dậy. Một loạt âm thanh cô hất chăn ra, va vào cây thang đều thông qua micro truyền vào tai Kinh Phục Châu. Vốn đã định cúp máy, nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà anh cứ nắm điện thoại như vậy, nghe tiếng động từ bên kia.
An Nguyện chưa từng để mặt mộc đi gặp Kinh Phục Châu. Rất nhiều lúc Kinh Phục Châu tưởng rằng cô không trang điểm mà không biết thật ra cô đã dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-khong-giao-dong/3966297/chuong-8-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.