Trên giường bày đầy đồ chơi trẻ con mới mua về vào ban ngày, Kinh Phục Châu sờ soạng cái này, lại ngắm nghía cái kia, giống như là một cô bé vừa được con búp bê, yêu thích không rời tay. An Nguyện ngồi bên cạnh thổi tóc, cảm thấy hình ảnh này vừa ấm áp vừa có vẻ tức cười nên không nhịn được, lên tiếng: “Anh mà còn không thu dọn chúng lại thì tối chúng ta ngủ ở đâu?” 
Dường như cũng cảm thấy mình hơi đàn bà nên Kinh Phục Châu dọn mấy thứ đó vào túi rồi nằm trên giường đưa tay về phía An Nguyện. “Lại đây.” 
Tóc cô chỉ mới khô được một nửa nhưng nghe anh nói thì thả máy sấy tóc xuống đi qua đó. Trong phòng khá nóng, cô chỉ mặc một chiếc váy hai dây, lúc chui vào trong chăn, làn da liền dán lên ngực Kinh Phục Châu. Anh siết chặt cánh tay lại ôm cô vào lòng, rồi thở dài một hơi như vừa thỏa mãn, vừa tiếc nuối. 
An Nguyện nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh. 
Anh cụp mắt nhìn, nhẹ nhàng hôn lên mắt cô, khẽ chậc lưỡi một tiếng, cười nói: “Người đẹp thế này mà chỉ được ôm, thật quá tàn nhẫn.” 
Cô hiểu được anh đang ám chỉ điều gì nên cười khẽ một tiếng rồi đấm nhẹ vào ngực anh, cũng không phải thẹn thùng gì mà chỉ cảm thấy anh không đứng đắn. Kinh Phục Châu cũng cười, đặt tay lên bụng cô, nhẹ nhàng vuốt ve. “Bây giờ chúng ta nói chuyện nó nghe được chưa?” 
“Không biết nữa.” An Nguyện đặt tay mình lên tay anh. Phía trước là biển mây 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-khong-dao-dong/3264332/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.