Những ngày tháng bị nhốt trong Cổ Lâu khiến An Nguyện gầy đi thấy rõ. Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, ngay cả Kinh Phục Châu cũng cảm nhận được sự thay đổi của cô. Phụ nữ bước vào Cổ Lâu đều dần trở nên đẫy đà hơn, chỉ có cô trông như nửa sống nửa chết. Không phải anh không đau lòng, nhưng so với khát vọng muốn giữ cô bên cạnh mình mãi mãi thì cảm giác đau lòng này chẳng đáng là gì.
Trước thềm năm mới đến, cuối cùng An Nguyện thoát khỏi sự trói buộc của sợi xích sắt. Nguyên nhân là vì đeo nó quá lâu, cổ chân cô bị cọ xát thành một lớp chai. Lúc triền miên, tay Kinh Phục Châu vuốt qua nơi ấy, cảm thấy không được thoải mái nên sáng ngày hôm sau, anh sờ soạng cổ chân cô và vứt sợi dây xích xuống dưới gầm giường.
Ý chí của con người sẽ bị thời gian bào mòn, An Nguyện là phụ nữ, anh cảm thấy phụ nữ thì tương đối dễ dàng kiểm soát, giống như câu chuyện chú voi con lúc nhỏ bị xích vào cọc gỗ, sau này lớn lên vẫn không thể thoát khỏi chiếc cọc ấy. Kết quả cho thấy, phương pháp của anh đã thành công, cho dù không mang xích chân thì An Nguyện vẫn không ra khỏi phòng. Từ một góc độ nào đó mà nói, giam cầm cũng là một cách bảo vệ.
Theo quy định hàng năm, đêm giao thừa mọi người phải đón năm mới cùng nhau. Ngày xưa, trước giao thừa mỗi năm, ông Tiết sẽ phái người dưới trướng mình thông báo khắp nơi, còn bảo phía câu lạc bộ chuẩn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-khong-dao-dong/3264322/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.