Nằm nhoài trên gối, An Nguyện nhíu mày, sự đụng chạm giữa hai cơ thể khiến tất cả các giác quan của cô trở nên vô cùng nhạy cảm, còn đầu óc thì lại hỗn loạn. Trong điện thoại của Kinh Phục Châu thật sự không có số của bất cứ cô gái nào khác, thậm chí ngoại trừ số của cô, anh chẳng lưu số của ai khác. Khẽ cắn môi, An Nguyện nhớ lại những dãy số dài ngoằng ấy, không có manh mối nào, không biết đâu mà lần.
Kinh Phục Châu nằm phía sau lưng cô, nắm lấy eo cô, vì lo cho vết thương trên cánh tay cô nên cuối cùng không giày vò cô quá lâu. Vừa thở dốc nằm xuống, anh âu yếm hôn lên má An Nguyện, giọng nói mang theo chất khàn khàn sau khi thỏa mãn. “Quậy đủ rồi chứ, bà cô của anh?”
“Em phục vụ chu đáo chứ, ông chủ Kinh?” Cô không chịu thua, đáp trả lại.
Kinh Phục Châu lại thích cô như vậy, nhoài người tới muốn ôm cô thân thiết thêm một chặp nhưng lại bị cô đẩy ra với vẻ ghét bỏ. “Anh đi tắm đi, người toàn mồ hôi không à.”
“Chê anh à?” Kinh Phục Châu véo nhẹ lên eo cô một cái, nơi ấy còn lưu lại vết đỏ vì bị anh nắm lúc nãy. An Nguyện cuộn chăn, quay người qua, lắc lư cánh tay anh một cách nũng nịu. “Được rồi, mau đi tắm đi, em mệt quá rồi.”
Cái chiêu đánh cho một bạt tai rồi lại cho một viên kẹo của cô trăm lần trăm thắng. Kinh Phục Châu xoa đầu cô rồi bước xuống giường, đi vào nhà tắm. Cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-khong-dao-dong/3264311/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.