Đông người cũng có cái hay của nó, đó là bất kể mỗi cá nhân có ấp ủ âm mưu gì, đến thời khắc nên hoan hô phấn khích thì sự sôi động vẫn bao trùm bầu không khí. Ông Tiết ngồi trên ghế bành, mỉm cười. Vừa điểm mười hai giờ, mọi người liền ào tới chúc mừng, miệng thì chúc người ta vạn sự như ý nhưng trong lòng lại có tính toán của riêng mình.
Kinh Phục Châu từ trong đám người đi tới, dừng lại trước mặt ông Tiết, khom người xuống ghé sát vào tai ông ta. “Đã chuẩn bị phòng cho ba rồi, khi nào thì ba đi nghỉ?”
Ông Tiết ngước mắt lên, ánh mắt đầy ẩn ý. Kinh Phục Châu khẽ mỉm cười, đương nhiên hiểu hàm ý của ánh mắt này, dùng giọng nói chỉ hai người nghe được thì thầm. “Lễ vật đã chuẩn bị sẵn, đang đợi ba tự tay mở ra.”
Ông ta cười khẽ, đưa tay nhận lấy thẻ chìa khóa từ tay Kinh Phục Châu. Vẫn là màu vàng kim, con số 1502 trên đó được in một cách tinh xảo.
Nhìn bốn chữ số đó, trong khoảnh khắc Kinh Phục Châu chợt thấy hối hận.
Nhưng chút hối hận nhỏ nhoi ấy cuối cùng bị anh xóa sạch khi ông Tiết đứng dậy. Qua đêm nay, không ai có thể tranh hùng tranh bá với anh ở khu Tam Giác Vàng này, An Nguyện cũng không thể thoát khỏi sự kiểm soát của anh.
Anh đưa tay đỡ ông Tiết đến căn phòng. Cửa được mở ra, anh không bước vào. Căn phòng gồm hai buồng, có lẽ An Nguyện đang ở buồng trong. Ông Tiết xua tay ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-khong-dao-dong/3264305/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.