Chiều hôm ấy, An Nguyện ngồi trên chuyến tàu lửa về Quảng Châu. Đối với cô mà nói, thành phố náo nhiệt ấy đã không còn là nước mắt sợ hãi của thời thơ ấu, cũng không phải là nỗi xao động trong tim thời thiếu nữ. Nó là một nấm mồ khổng lồ. Ngồi trên xe lửa, cô biết mỗi một bước mình đi đều là đang giẫm trên con đường tuẫn táng.
Nơi ấy chôn cất người mà cả đời này cô không thể ôm ấp được nữa.
Tên của người ấy là Trình Kỳ.
Cho dù có quay ngược thời gian bao nhiêu lần, An Nguyện vẫn cảm thấy Trình Kỳ là niềm tự hào duy nhất không gì thay thế được của cô. Thế giới quan còn chưa hình thành trọn vẹn thời thiếu nữ là do anh dạy, dạy cô phân biệt được thiện ác đúng sai, dạy cô chính nghĩa, dạy cô sự nhạy bén. Cô đã từng âm thầm tự hào vì mình sẽ trở thành vợ tương lai của một cảnh sát chống ma túy, cũng từng cảm thấy cô đơn buồn tủi vì anh ít khi bầu bạn bên cạnh mình. Lúc đó cô cảm thấy tất cả đều là tạm thời, đợi ngày nào đó Trình Kỳ bắt Kinh Phục Châu về quy án, trả lại sự thanh bình cho Lăng Xuyên.
Nhưng cuối cùng, người giương cao chính nghĩa ấy lại chết nơi đất khách quê người, mà bởi vì thân phận đặc biệt nên thậm chí còn chẳng được chôn cất tử tế. Mùa hè năm ấy trong ký ức của An Nguyện chỉ còn là một cái lò hỏa táng, thứ cô nhìn thấy là một nắm tro, vài mảnh xương vụn. Ngọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-khong-dao-dong/3264299/chuong-11-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.