Đứng trước mắt Thụy Sâm là một người đàn ông trung niên, cử chỉ trang trọng và uy nghiêm thể hiện phong thái của một người đã quen với việc ở những vị trí đầy quyền lực, trên khuôn mặt ông không nhận ra được những vết nhăn, có lẽ tuổi tác cũng không quá lớn, không biết vì công việc quá nhiều hay vì quá lo cho con gái mà mái tóc của ông ta đã bạc gần nửa, trong mắt ẩn hiện một tia mệt mỏi và lo lắng. Bên cạnh ông là một phụ nữ trung niên, Thụy Sâm không tiện nhìn kỹ nhưng chỉ lướt qua anh cũng nhận ra đó là mẹ của Phi Luân, hai người có quá nhiều nét giống nhau, từ ánh mắt, sống mũi đến mái tóc đen óng mượt… Nhưng đôi mắt của bà hơi đỏ, có chút sưng, hình như là vừa mới khóc xong, khả năng là do nhìn thấy chiếc lắc của Phi Luân nên nhớ con mà khóc.
Đứng trước mặt hai người, cảm nhân ánh mắt của họ lượt ngang lướt dọc, không biết tại sao anh lại cảm thấy căng thẳng, như đang ở trong một kỳ thi quan trọng vậy, một kỳ thi có thể quyết định cả cuộc đời, lúc này Thụy Sâm thực mong Robert Parnell có thể vào theo anh, có lẽ như thế sẽ khiến anh vững tâm hơn, nhưng cái thằng bạn không chút nghĩa khí gì của anh lại đường hoàng nói rằng đây không phải là chuyện của hắn, nên đứng bên ngoài, thêm vào vị quản gia lại có vẻ hết sức tán đồng với sự “biết điều” đó!
“Thượng úy, xin mời ngồi!” Cảm giác được sự căng thẳng của Thụy Sâm, người đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-khong-chi-duc/3932436/chuong-130.html