Ninh Tiểu Thuần cả ngày đều trong trạng thái ngơ ngác, không phải bỏ quần áo vô máy giặt rồi đứng đờ ra quên nhấn nút, thì chính là ăn cơm no rúc vào salon đọc sách, xem nửa tiếng chỉ có một trang, bộ dạng cứ không tập trung.
Cung Triệt từ phòng làm việc đi ra uống nước, thì thấy Ninh Tiểu Thuần đứng pha cà phê, trong phòng thơm nồng mùi cà phê. Nhưng bếp lò có tiếng xèo xèo, cà phê tràn ra, rồi rơi xuống bếp. Anh nhăn mày, mang dép chạy tới, tắt bếp, nói: "Em pha cà phê sao không nhìn lửa? Như vậy rất nguy hiểm, em có biết không?"
Anh bưng bình thuỷ tinh xuống, làn khói xám bay lên, rồi tản mất. Anh đưa tay nhẹ gõ lên trán cô: "Tiểu Thuần, em rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
"A." Ninh Tiểu Thuần bị đau quay lại, thấy khuôn mặt anh tuấn trước mặt, và bình cà phê nóng hổi đã để xuống, luống cuống tay chân, "Em xin lỗi!"
Cung Triệt xoay vai cô lại, kéo cô đứng thẳng trước mặt mình, ngăn cản bối rối của cô. Anh trừng phạt cúi đầu cắn cắn cánh môi cô, nghe cô kêu đau, mới buông cô ra. Anh nhìn mắt cô nói: "Sau này còn hấp tấp, lơ đãng như vậy, em chết chắc."
"Ừ, em sẽ chú ý, sẽ không tái phạm." Ninh Tiểu Thuần cụp mắt đáp.
"Ngoan." Cung Triệt lại nghiêng người hôn cô, "Phiền não chuyện gì, nói anh nghe."
Ninh Tiểu Thuần nghe vậy, nhưng mắt vẫn cụp xuống, không nhìn thẳng anh, cô lắc đầu, nói: "Em chỉ mệt mỏi thôi, không phiền não gì hết."
"Không được nói dối anh." Tay Cung Triệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-khoi-va-nong-nhiet/1546245/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.