Sau sự kiện tennis, Lư Vĩ dáng vẻ bệ vệ co lại không ít, Ninh Tiểu Thuần có được một chỗ yên tĩnh, nhưng hắn lại làm khó làm dễ trong công việc, kéo dài quyết định kế hoạch, không cho câu trả lời xác đáng. Ninh Tiểu Thuần nóng nảy, trái ngược với Cung Triệt nhàn nhã điềm tĩnh, không lo âu chút nào, ung dung tự tại. Có thời gian rảnh thì đến công ty con, hoặc là lái xe đi hóng gió, chở cô đi dạo, rất hoan hỉ.
"Đã đến ngày thứ Năm rồi." Một hôm nọ Cung Triệt lại chở Ninh Tiểu Thuần đến chỗ ngắm cảnh, Ninh Tiểu Thuần không nhịn nổi cằn nhằn.
"Lá phong chỗ này sao thế này, có đẹp hơn chỗ Hương Sơn Bắc Kinh không?" Cung Triệt nhặt một lá phong rụng xuống nói. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Cô chưa từng đến Hương Sơn Bắc Kinh, không nhìn thấy sao so sánh được. Nhưng nơi này rõ ràng rất đẹp, đập vào mắt chính là, từng mảng từng mảng rừng phong đỏ ối, nhìn từ xa, như Hoả Diệm Sơn. Lá phong phất phơ trong gió, gật đầu mỉm cười với người đi đường. Cô nhặt một lá, cẩn thận quan sát, một tấm lá phong do bảy cánh lá tạo thành, mép lá hơi thô, cọng màu đỏ hẹp dài, như một bàn tay xoè ra. Lá phong mùa xuân là màu xanh biếc, nhưng đến mùa thu liền dần dần biến thành màu đỏ. màu đỏ của lửa, như một ma pháp sư, cực kì xinh đẹp.
"Đẹp." Ninh Tiểu Thuần đáp, chỉ đơn giản vì lá phong đẹp, không hề so sánh.
"Đẹp thì tốt rồi, em cứ ngắm đi, xem như nghỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-khoi-va-nong-nhiet/1546232/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.