Tưởng Phàm nửa kéo nửa lôi Ninh Tiểu Thuần ra hội trường, đi đến cuối hành lang thì đứng lại. Ninh Tiểu Thuần vẫn còn mơ mơ màng màng, dựa người trên người Tưởng Phàm, bàn tay bé nhỏ chụp lên mặt anh, nhẹ nhàng vuốt ve. Cô bị ham muốn ẩn giấu trong người khống chế lí trí, không ý thức được hành vi của mình quá trớn đến đâu...
Mấy luồng nhiệt luồn vào cơ thể Ninh Tiểu Thuần, va vào nhau, kích thích tầng lớp đốm lửa, tính dục nháy mắt dâng cao, cô cảm thấy miệng khô ran, vươn lưỡi, liếm liếm đôi môi đỏ mọng, thân hình cứ xoay tới xoay lui.
Người đẹp trong ngực, Tưởng Phàm không phải Liễu Hạ Huệ, có thể ngồi yên không loạn thật rất khó, đây quả là tra tấn. Anh chỉ riêng chuyện giữ vững thân hình lộn xộn của cô đã vô cùng vất vả, cô cố tình không an phận thật đã khơi dậy kích thích anh.
Tưởng Phàm kéo cô ra, vỗ vỗ mặt cô, nói: "Cô Ninh, cô hiện giờ cảm thấy ra sao rồi?"
"Ưm, tôi nóng quá..." Ninh Tiểu Thuần trề môi nói, toàn thân ửng đỏ, ý nghĩ mơ màng. Cô nôn nao, thấy môi Tưởng Phàm gần trong gang tấc, nhịn không được nuốt nước miếng. Đôi môi tuyệt mĩ, làm người ta muốn cắn một cái, nhưng cô vẫn kiềm chế bản thân, không gây ra hành vi cầm thú.
"Tôi đưa cô đi bệnh viện." Tưởng Phàm nhìn Ninh Tiểu Thuần mềm như cọng bún rúc vào ngực mình, cau mày, lo lắng nói.
Bệnh viện?! Ninh Tiểu Thuần nghe chữ đó, đầu óc tỉnh táo vài phần, cô sợ tiêm nhất, nên không muốn đi bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-khoi-va-nong-nhiet/1546206/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.