Chiến đấu kịch liệt xong, Cung Triệt trèo xuống người Ninh Tiểu Thuần, với tay rút khăn giấy trong hộp ra, chu đáo chùi hết tinh dịch trên háng cô. Động tác của anh thật nhẹ, nhưng không hiểu sao lại kích thích ham muốn ẩn sâu trong cơ thể Ninh Tiểu Thuần. Cô nắm tay anh, đỏ mặt nói: "Em tự làm."
Trong bóng đêm đen như mực, Cung Triệt không thấy rõ mặt cô lắm, chỉ nghe giọng cô hơi ngượng ngùng và bối rối, khoé miệng anh nhếch nhẹ, đưa khăn cho cô, sau đó chỉnh lại quần áo mình. Ninh Tiểu Thuần lau sạch đùi, bắt đầu mặc quần áo.
Một lát sau, tiếng Cung Triệt truyền đến: "Về chứ?"
"Dạ." Ninh Tiểu Thuần trả lời.
Xe BMW khởi động, xoay tay lái, đạp chân ga, xe lao lên đường quốc lộ. Ninh Tiểu Thuần dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài, bầu trời đêm đen thẫm cao vòi vọi, ánh trăng tròn tròn treo trên chân trời, như một chiếc đèn lồng, chiếu bóng cây cối, bông hoa lên đường nhỏ, lộn xộn, từ từ trôi về sau. Theo tiếng gió, cô nghe như có tiếng sóng vỗ bờ xa xa, từng đợt từng đợt, khi thong thả lúc dồn dập.
Chẳng biết lúc nào, Cung Triệt mở nhạc, trong xe vang lên tiếng piano du dương, nghe rất rõ trong đêm. Ninh Tiểu Thuần mất khá nhiều sức lực, nghe tiếng nhạc êm dịu thì thấy buồn ngủ. Xe trên đường cao tốc chạy vững vàng, Ninh Tiểu Thuần chợt tỉnh lại, thấy phía trước có một siêu thị lớn, cô lập tức gọi Cung Triệt lại: "Dừng xe, dừng xe..."
Cung Triệt đạp phanh, dừng xe ở ven đường, hỏi: "Em sao vậy?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-khoi-va-nong-nhiet/1546194/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.