Chương trước
Chương sau
Cung Triệt đến tiệm thuốc mua đủ khăn lạnh cho Ninh Tiểu Thuần, sau đó lái xe về Hoàn Nghệ. Ninh Tiểu Thuần ngồi trong xe không nói lời nào, như xuất thần, tay cầm khăn vô thức áp lên mặt. Cô nhớ đến hình ảnh vừa rồi Cung Triệt xoa mặt cho mình, dáng vẻ hết sức chăm chú khiến cô bị thu hút. Nhớ lại, mặt cô lại nóng lên lần nữa.
Cung Triệt vừa lúc đó quay lại thấy cô, lo lắng hỏi: "Mặt em hình như vẫn đỏ, bệnh hả?" Nói rồi giơ tay định đặt lên trán cô, anh làm rất tự nhiên, nhưng Ninh Tiểu Thuần không thể nào bình tĩnh, cô theo bản năng hơi né đầu tránh tay anh. Tay Cung Triệt lơ lững giữa chừng, cứng đờ, cuối cùng rụt tay về, không nói gì.
Ninh Tiểu Thuần xấu hổ muốn chết, cô tằng hắng: "Em, em nóng..." Nói rồi quay kiếng xe xuống, tay quạt quạt, như cho thấy cô nóng thật. Cung Triệt khó hiểu liếc nhìn cô, rồi quay lại, tập trung lái xe. Anh không biết hành động vô ý của anh khiến cô gái bên cạnh nghĩ ngợi vẩn vơ.
Chườm lạnh làm khuôn mặt nóng đỏ dịu đi, Ninh Tiểu Thuần muốn tìm đề tài nói chuyện cho đỡ yên lặng, cô chợt nhớ ra một chuyện: "Khụ khụ, chuyện là, sao anh biết, à, sao biết Lục Tử Hiên thuê người điều tra anh với em?" Nhắc đến tên Lục Tử Hiên, lòng cô như bình gia vị bị đổ, không rõ mùi vị gì, aizzz.
"Lão Tạ phát hiện, à, lão Tạ chính là bác sĩ khám bệnh cho anh, lúc ông ta đến thì phát hiện, mới chụp tên đó." Cung Triệt nhìn cô, bổ sung: "Lúc trẻ ông ta làm trinh sát..."
À, ra là vậy! Ninh Tiểu Thuần chợt hiểu, như vậy, anh sớm đã biết hành động của Lục Tử Hiên, lại ung dung, chờ cơ hội?! Cô kiềm không được liếc qua người bên cạnh một cái, tâm tư anh sâu không đoán được, là con người lợi hại. Nhưng mà, Lục Tử Hiên chỉ vậy đã từ bỏ ý định sao? Cô hơi lo.
"Chúng ta giờ về công ty hả?" Ninh Tiểu Thuần hỏi.
"Ừ." Anh đáp.
"Nhưng hình như đã hết giờ làm rồi..." Chẳng lẽ quay về làm tiếp?
"Về lấy tài liệu quan trọng, còn nữa, dường như chiều nay em không đi làm..."
Ninh Tiểu Thuần biết sẽ thế này mà, cô yếu ớt nói: "Em tính ăn chiều có sức, mới quay lại làm mà." Đừng vô nhân đạo vậy chứ...
"Hửm?" Cung Triệt thích thú nhìn cô, "Em tận tuỵ như thế, có ý chủ động tăng ca anh rất vui mừng, chỉ có điều không có tiền tăng ca đâu."
Hic, cô nói sai rồi sao? "Anh chở em về công ty không phải là về làm sao, nếu không, cho em xuống, em đón xe về nhà..." Sao phải về công ty với anh chứ, phí phạm thời gian.
"Theo giúp anh ăn bữa cơm." Cung Triệt thản nhiên đáp.
Gì? Anh nói gì, giúp anh ăn cơm? Ninh Tiểu Thuần ngu ngơ, "Tại sao?" Cô buột miệng hỏi, đem nghi ngờ trong lòng nói tuột ra.
"Không vì sao cả." Cung Triệt nói câu này xong không để ý tới cô, cầm tay lái, nhìn thẳng. Ngày mai đấu thầu, tuy Lục Tử Hiên bị anh cảnh cáo, nhưng không biết hắn đã bỏ ý đồ chưa hay sẽ phá nồi đục thuyền, muốn lưỡng bại câu thương, nên vẫn không thể mất cảnh giác. Anh muốn thường xuyên chú ý Lục Tử Hiên, đề phòng Lục Tử Hiên làm chuyện điên khùng.
Nếu hắn đẩy sự việc đi quá xa, với anh, thật ra cũng không có ảnh hưởng lớn gì, chẳng qua chuyện phải xử lý nhiều thêm một tí, phiền phức mà thôi. Nhưng mà, với cô gái ngồi cạnh anh, ảnh hưởng hình như không nhỏ. Danh dự với phụ nữ là rất quan trọng, danh dự của cô không thể bị mất vì chuyện này. Anh không muốn giải thích với cô, để cô không phải lo lắng.
Ninh Tiểu Thuần nhất thời nghẹn lời, không biết hỏi tới thế nào, đành im lặng, nhìn ra cửa sổ. Thật ra con người này vẫn còn rất chuyên chế, cô nghĩ thầm.
Không khí yên lặng lần nữa bao trùm trong xe, trải qua chuyện hồi chiều, Ninh Tiểu Thuần lúc đối mặt Cung Triệt, đã không còn tự nhiên như trước đây, cảm thấy là lạ, nhưng không nói được lạ ở chỗ nào. Chốc lát sau, điện thoại Cung Triệt vang lên, phá vỡ im lặng.
"Alo, chuyện gì?" Cung Triệt đeo tai nghe.
Ninh Tiểu Thuần lẳng lặng ngồi bên cạnh, cô không biết ai gọi tới, cũng không biết họ nói chuyện gì, cô chỉ nghe Cung Triệt nói: "Ừ, làm tốt lắm... theo dõi sát sao nhất cử nhất động của hắn, có gì lập tức báo ngay... Được, cứ vậy đi."
Sao giống như đang theo dõi tội phạm vậy, Vô gian đạo à? Ninh Tiểu Thuần bĩu môi. Lúc này xe tiến vào bãi đậu xe Hoàn Nghệ, ngừng lại. Cung Triệt cởi dây an toàn, hỏi: "Em muốn lên với anh hay chờ trong xe?"
"Em lên với anh." Nếu cô ở trong xe Cung Triệt, lỡ có đồng nghiệp nhìn thấy, cô giải thích thế nào đây. Ngược lại, hai người cùng lên mới tốt, dù sao cô là trợ lý của anh, họ cùng ra ngoài mới về.
Hai người đi thang máy dưới bãi đậu xe lên lầu, Cung Triệt nói: "Lát nữa muốn ăn gì?"
Ăn gì hả? Ninh Tiểu Thuần nghĩ nghĩ, định nói "gì cũng được", bỗng "rầm" thang máy đột nhiên rơi xuống, Ninh Tiểu Thuần loạng choạng, run rẩy, lúc cô ý thức được họ bị "nhốt" trong thang máy, cô đã được người sau lưng ôm lại, lùi sang bên, dựa lưng vào bức vách thang máy ngồi xổm xuống.
Đèn tắt, trong thang máy tối đen, sau đó không động tĩnh. Giọng Cung Triệt trong bóng tối vang lên: "Xem ra chúng ta bị nhốt rồi, đừng sợ, sẽ có người đến cứu chúng ta." Giọng anh to rõ, bình tĩnh vô cùng, khiến Ninh Tiểu Thuần đang hốt hoảng dần dần an tâm. Cô tin Cung Triệt, có anh bên cạnh sẽ không không sao. Nhưng cô gặp phải tình tiết nhảm xàm thế này, thần xui xẻo khoái cô nhiều quá chừng, cô xong đời rồi.
Cung Triệt thấy thang máy không có dấu hiệu đi xuống tiếp, liền buông Ninh Tiểu Thuần, bước đến ấn phím màu đỏ cứu hộ trong thang máy, chỉ nghe tiếng "tu" "tu", anh nhấn chừng ba phút, vẫn không có ai đến.
Ninh Tiểu Thuần vội vàng lấy điện thoại di động ra, lại thấy trong này không có sóng, lòng cô lại luống cuống. Cô bước lên gõ cửa kêu cứu, nhưng vẫn không ai đáp lại. Cô gấp gáp níu chặt tay áo Cung Triệt: "Làm sao đây, điện thoại không có sóng, gọi không được, bây giờ không ai phát hiện ra chúng ta, chúng ta không phải bị nhốt luôn trong này chứ?" Nguy hiểm cái là, thang máy dừng lại giữa tầng 4 và tầng 5, không lên không xuống.
Cung Triệt giữ tay cô: "Đừng sợ, bị nhốt trong thang máy phải biết học chờ đợi! Em tỉnh táo trước đã, giữ sức." Ninh Tiểu Thuần nghe lời anh nói, cố tỉnh táo, trong thang máy ngột ngạt, nếu cô quá nóng nảy, sẽ gây khó thở, cô nhón chân hít thật sâu.
Cung Triệt áp sát cửa, lắng nghe tiếng động bên ngoài. Anh đập cửa, lấy mũi giày đá, nghĩ cách để bên ngoài nghe thấy, lâu lâu còn gõ cửa, thỉnh thoảng nói vài câu đánh lạc hướng chú ý căng thẳng của cô.
"Em đói bụng không, muốn ăn gì đây?" Cung Triệt hỏi lại vấn đề khi nãy.
Ninh Tiểu Thuần làm gì còn lòng dạ nào bàn chuyện ăn uống, cô chỉ tập trung nghĩ cách thoát khỏi cảnh này. Cô lắc đầu, ỉu xìu nói: "Ra ngoài rồi nói."
"Món Thái thì sao? Hay món Ý?" Cung Triệt tiếp tục hỏi.
Đừng nói chuyện ăn uống nữa mà, bụng cô kêu ọc ọc rồi này. Trời càng tối, cô càng mệt. Hơn nữa, không khí hình như càng lúc càng ít, cô không muốn trả lời, nhắm mắt dựa vách nghỉ ngơi.
Cung Triệt thấy Ninh Tiểu Thuần không nói năng gì, vội vã kêu lên: "Ninh Tiểu Thuần, Ninh Tiểu Thuần..." Anh lấy điện thoại ra làm đèn, thấy cô cuộn tròn trong góc. Có ánh sáng chói mắt rọi tới, Ninh Tiểu Thuần mở mắt, mù mịt nhìn Cung Triệt.
Cung Triệt thấy Ninh Tiểu Thuần đầu ướt mồ hôi, đưa tay lau giúp cô, sau đó lạnh lùng nói: "Không được ngủ!" Nói rồi lôi cô đến cửa, tiếp tục gõ cửa cầu cứu. Vì kêu đã lâu, giọng anh hơi khàn khàn, cổ họng khô khốc, rất khó chịu.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Ninh Tiểu Thuần đã sắp tuyệt vọng, cô dựa vào người Cung Triệt cố đỡ thân thể mềm nhũn của mình. Cô với anh sẽ không chết ở đây chứ?! Chợt ngoài cửa có tiếng động, nghiêng tai nghe kĩ, là tiếng bước chân dồn dập, Cung Triệt vui vẻ, gõ cửa la lên: "Bên trong có người!!"
Người ngoài cửa nói; "Đừng sợ, chúng tôi là nhân viên cứu hộ, vì thang máy kẹt giữa hai tầng, nên chúng tôi phải dùng van tổng, để thang máy lên lầu 5. Mọi người ở trong vịn tay cầm cho chặt, tránh vì khởi động đột ngột mà té."
"Được." Cung Triệt mau chóng ôm Ninh Tiểu Thuần đến sát vách, cầm tay vịn.
Thang máy bắt đầu di chuyển, vài giây sau dừng ở lầu 5, mấy nhân viên cứu hộ dùng khoá mở cửa thang máy, kéo cửa ra. Thình lình có ánh sáng chiếu vào trong, Ninh Tiểu Thuần trong thời gian ngắn không thích ứng kịp, phải lấy tay che mắt.
Cung Triệt ôm cô đi ra, thấy một ông lão bỗng nhiên chạy tới, gật đầu cảm ơn mấy nhân viên, sau đó nhanh chóng quay sang hỏi thăm Cung Triệt: "Tổng giám đốc, ngài không việc gì là tốt rồi, làm tôi sợ quá... Vì tôi có việc ra ngoài, nên không nghe tiếng chuông, xin lỗi tổng giám đốc, do tôi lơ là nhiệm vụ..."
Ông lão sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, cứ gật đầu nhận lỗi với Cung Triệt. "Bỏ đi, giờ không sao rồi." Giờ anh và Ninh Tiểu Thuần đều mệt mỏi, Cung Triệt không muốn lằng nhằng với ông ta, khoát tay cho ông ta đi. Ông lão như được xá tội, nhanh chóng gật đầu cảm ơn. Lúc này nhân viên cứu hộ kiểm tra thang máy xong, không có trục trặc, Cung Triệt với Ninh Tiểu Thuần mới vào lại, lên văn phòng lấy đồ.
Vừa vào văn phòng, điện thoại Cung Triệt liền reo. Anh bấm nghe, người bên kia vội vàng nói: "Boss, sao điện thoại anh không liên lạc được vậy?"
Vừa rồi bị nhốt trong thang máy, nên không nhận được, Cung Triệt hỏi: "Chuyện gì?"
"Hắn đến nhà trọ màu hồng, một giờ sau trở ra, sau đó lái xe đến toà soạn, ở ngoài cửa toà soạn chần chừ một hồi, nhưng cuối cùng không vào, sau đó lái xe về nhà." Người đó nói.
Toà soạn?! Chẳng lẽ hắn muốn tung chuyện của họ ra?
"Boss, nếu hắn vào đó thật, không có anh ra mặt, tôi hàng tôm tép không làm được gì, chắc không thể ngăn được. Giờ cám ơn trời đất, may hắn chưa vào..." Người kia thì thầm nói không ngừng.
"Cậu tiếp tục theo dõi hắn, cứ thế mà làm." Cung Triệt nói xong cúp điện thoại. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Xem ra, bây giờ tốt nhất là không để cô về nhà trọ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.