Chuyến tàu khởi hành lúc hai giờ chiều đưa những con người bần cùng rời xa chốn cũ.
Còi tàu vang dài như một lời từ biệt chẳng biết nói với ai, cảnh vật bên ngoài khung cửa không ngừng biến đổi, từ ngọn cỏ đến áng mây đều gợi lên những nỗi niềm đau đáu.
Hạng Khiết nhắm mắt nguyện cầu cho một tương lai tươi sáng hơn, những ký ức điêu tàn xin hãy nằm yên dưới nấm mồ hoang.
"Tiểu Khiết, có đói bụng không con?"
Hạng Khiết khẽ lắc đầu, trong lòng không vướng bận gì, đôi mắt cô cũng đã khôi phục nét hồn nhiên mà một đứa trẻ nên có, nhưng đâu đó trong đôi mắt ấy vẫn còn sót lại những vụn tro tàn của một thời đau thương.
Mẹ con Hạng Khiết ra đi khi trong tay chỉ có mấy đồng bạc lẻ, đêm nay đành bấm bụng ngủ ở ghế đá công viên, đợi mặt trời lên Tiết Hiểu Lam sẽ đi tìm việc làm.
Mức sống ở thành phố này không quá cao, đó cũng là lý do tại sao Tiết Hiểu Lam lại chọn nơi đây để bắt đầu cuộc sống mới, không dám mong ước cao sang, chỉ cần sau một ngày làm việc vất vả, trở về nhà lại được nhìn thấy nụ cười vô tư của con gái.
Đêm đó Hạng Khiết đã có một giấc mơ rất đẹp, giấc mơ về một mái ấm nhỏ không có những tiếng cãi cọ ầm ĩ, chỉ có hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống, nhưng có lẽ tháng ngày yên bình đó chỉ tồn tại trong những giấc mơ không trọn vẹn.
Hai mẹ con Hạng Khiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-khiet-va-ven-nguyen/3050581/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.