Câu nói của anh tựa như đòn roi hung bạo giáng xuống tấm lưng đã chồng chất những vết sẹo lồi lõm của cô, nỗi đau có thấm đến tận xương tủy cũng phải cắn chặt răng mà chịu đựng.
Cuối cùng anh cũng không rũ lòng xót thương cho một người con hiếu thuận, một cô gái bần hèn, một tấm thân khiếm khuyết. Đã vậy Trình Duệ Duy còn cần chi cái gọi là hết mực cung kính trước một kẻ như thế, dù rằng bản thân anh ta là người đã kéo cô xuống cái vũng bùn tanh hôi này.
"Nghiêm thiếu gia, tôi đưa em ấy đến là để tìm một công việc chân chính chứ không phải cho các người thỏa sức chà đạp, con người anh có thể cao quý và sạch sẽ bao nhiêu? Có sánh được với chiếc khăn thêu hoa mà em ấy phải đánh đổi bằng cả giấc ngủ hay không? Muôn đời các người sống trong vinh hoa phú quý, hôm nay em ấy chỉ đứng đây tình nguyện bán sức lao động để đổi lấy những đồng tiền trong sạch, vậy mà người nỡ lòng nào buông lời nhục mạ, vùi dập một cô gái như thế các người cảm thấy vẻ vang lắm sao?"
Lúc đặt chân đến đây Trình Duệ Duy không ngờ sẽ gặp phải tình huống này, một cô gái lương thiện như Hạng Khiết không đáng phải nhận lấy những thứ nhơ nhớp đó, nơi này căn bản không xứng với cô.
Lời lẽ của Trình Duệ Duy tựa như một cơn bão lớn giữa đại dương mênh mông, khi cơn bão đi qua, người đứng trên thuyền vẫn giữ vững tay chèo, dáng vẻ đầy ngạo nghễ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-khiet-va-ven-nguyen/3050575/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.