Nghiêm Giang Thành rời đi chưa được bao lâu thì cửa phòng lại mở ra, ả người hầu lúc nãy nhận nhiệm vụ đến đây thu dọn thức ăn, lần này cô ta đã nhìn cô bằng ánh mắt khác nhưng cũng chẳng có gì tốt đẹp, lời lẽ thậm chí còn khó nghe hơn.
"Chiêu này của cô lợi hại đấy, thiếu gia nhà tôi đã bị cái chân tàn phế của cô mê hoặc mất rồi."
Kèm theo câu nói ấy là một cái lắc đầu thể hiện sự thất vọng tràn trề về vị thiếu gia mà xưa nay cô ta hết lòng cung kính và ngưỡng mộ, còn tôn nghiêm của Hạng Khiết là thứ không đáng để cô ta nhắc tới.
Cô gái nhỏ ngồi ngây ngốc ở trên giường, vô duyên vô cớ bị người ta công kích đến hai lần Hạng Khiết vẫn không hề oán trách, ngược lại còn nghiêm túc kiểm điểm lại bản thân.
Lúc này ả người hầu đã đi đến bên giường, bàn thức ăn vẫn còn ở đó, cô ta không dọn mà đứng chống hông hất cằm với Hạng Khiết, vừa nói vừa dùng ngón tay dí dí vào đầu cô sỉ vả: "Hạng Khiết à Hạng Khiết, đã không được ăn học đến nơi đến chốn như người ta thì cũng đừng ôm giấc mộng trèo cao, cẩn thận lúc té xuống chẳng còn cái chân nào để đi đấy."
Từ trên đỉnh đầu, Hạng Khiết nghe thấy một tràng cười hết sức hả hê, nước mắt cô rơi xuống cũng không khiến cô ta ngừng lại, tại sao cô vẫn chưa nghĩ ra mình đã làm gì phật ý cô ta để rồi giờ đây cô phải nhận lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-khiet-va-ven-nguyen/3050553/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.