Chương trước
Chương sau
Xe vừa dừng lại, Tống Ninh Ninh lập tức bước ra từ ghế phụ lái xe, ánh mắt nhanh chóng quét qua một lượt bốn xung quanh, xác định tất cả đều bình thường, mới mở cửa xe cho Tống Tĩnh Ninh, thuận tay cầm lấy chiếc cặp công văn của hắn.

Tống Tĩnh Ninh nhìn cô liếc cái, bước một bước ra khỏi xe, những năm gần đây, mặc dù nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của cô em gái mình như vậy hắn cảm thấy rất kì quái, nhưng tất cả những thói quen đó chỉ là hình thức mà thôi.

Ở nhà, tất cả mọi việc hắn đều nghe theo sự sắp xếp của cô em song sinh này, khi đi ra bên ngoài, an toàn của hắn là do cô phụ trách. Tuy rằng hắn luôn nghĩ việc cô em gái mình luôn luôn chỉ có chuyện bé xé ra to, nhưng vì có thể hưởng thụ yên tĩnh bên tai, nên hắn vẫn cực kỳ thức thời, phối hợp với cô mà không nói ra điều gì cả.

Chỉ là có đôi khi, hắn nhìn đến phong cách ăn mặc của cô em gái này trên thì mặc áo sơ mi rộng thùng thình, dưới thì mặc quần rộng thoải mái thuận tiện, kết hợp với mái tóc ngắn hắn thần nghĩ cô giống hệt như một đứa con trai còn chưa đến thời kỳ dậy thì, hắn liền thở dài ở trong lòng, hoài nghi quyết định lúc trước của mình có phải đã sai rồi không?!

Khi đó, cô em gái vốn nhút nhát của hắn dần dần như biến thành một nam nhân bà (Chuông: mình thấy để như thế hay hơn, nên mình để như thế ^^),mà khi đã trưởng thành rồi thì tính tình cô cũng vô cùng mạnh mẽ hệt như đàn ông thì hắn cũng không dám nói gì với cô, nói không chừng cứ như vậy có khi cả đời cũng không gả cô đi được.

Trời ạ! Hắn thực sự sợ rằng cha mẹ hắn có thể nửa đêm đội mồ mả sống dậy mà tính sổ với hắn mất!

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn không khỏi có chút buồn rầu mà vò vò đầu mình.

“Tổng giám đốc không thoải mái chỗ nào sao?

Chú ý đến động tác của hắn, Tống Ninh Ninh quan tâm hỏi.

“Không có.”

Tống Tĩnh Ninh bất lực bày ra nụ cười tươi tắn, thuận tiện để gạt bỏ suy nghĩ hiện tại của mình ra khỏi đầu.

“Có thể là do sáng nay bị con gián dọa cho bây giờ vẫn còn sợ.”

Tống Ninh Ninh nghe vậy, nhịn không được nhìn lên trời trừng mắt tức giận nói.

“Bị dọa sợ? Vậy tổng giám đốc anh có muốn đi đến nơi nào cho bớt sợ không?”

“Được a.”

Hắn thuận miệng lên tiếng, cảm thấy rất hứng thú với đề tài này.

“Em có biết nơi nào tốt có thể giới thiệu một chút không?”

Cô lập tức nhìn hắn bằng ánh mắt hung dữ.

Tống Tĩnh Ninh im lặng không nói thêm gì nữa, bắt đầu huýt sáo, hắn thầm nghĩ thật may là hiện tại bọn họ đang đứng ở trước cửa công ty, nếu không chắc chắn cô em gái này sẽ xuống tay với hắn không một chút lưu tình.

Hắn đi nhanh vượt lên trước, ngay lúc hắn đang đứng ở trước cửa văn phòng chuẩn bị bước vào trong, thì nghe thấy cách đó không xa có tiếng xôn xao truyền đến.

Hai anh em bọn họ rất ăn ý với nhau trong việc này, đồng thời quay người lại nhìn về phía phát ra âm thanh.

Chỉ thấy từ đằng xa có người đang chạy tới, trên tay cầm một chiếc cặp công văn, sau lưng hắn lại có hai người đàn ông mặc tây trang màu đen vội vàng chạy đuổi theo.

“Đừng chạy!”

Một trong hai người đàn ông phía sau cất tiếng hô lớn.

“Người phía trước, mau chặn hắn lại!”

“Cướp giật.”

Tống Ninh Ninh vừa nghe thấy, nồng độ adrenalin trong cơ thể lập tức tăng mạnh.

“Dám cướp giật đồ ở trước mặt ta, ngươi coi ta là người đã chết rồi sao?”

Tống Tĩnh Ninh nghe được câu này, da đầu tê rần, biết chắc chắn rằng cô em gái mình muốn xen vào chuyện này, theo bản năng hắn vương tay phải ra bắt lấy cô, nhưng lại bị chậm mất một bước, việc nhân đức cô đã sớm xem vào không muốn nhường ai, như một đầu tàu gương mẫu, liền xông ra.

“Ninh Ninh!”

Hắn bất đắc dĩ gọi một tiếng, lại quay đầu kêu bảo vệ ở dưới lầu của công ty một tiếng.

Cô không thèm suy nghĩ gì đã chạy đi như vậy, quên mất rằng mình đã thở hổn hển, ngộ ngỡ có chuyện bất trắc gì xảy ra, hắn làm sao có thể ăn nói được với cha mẹ ở dưới suối vàng?

Chỉ lo ra tay nghĩa hiệp, Tống Ninh Ninh hoàn toàn không để ý tới anh trai đang chạy ở phía sau kêu to, xông lên phía trước, hung hăng vung quả đấm lên, chạy về phía tên cướp dùng sức đấm vào hắn.

Không ngờ rằng nửa đường đang chạy trốn thì lại xuất hiện một vị Trình Giảo Kim, tên cướp né tránh không kịp, bị cô hung hăng đập xuống một quyền, ôm bụng rên rỉ kêu.

Tiếp theo, Tống Ninh Ninh tiếp tục nhấc chân lên đá mạnh vào mặt hắn một cái, động tác rất liền mạch lưu loát đá thêm mấy cái liền khiến cho tên trộm không kịp phản ứng, quỳ rạp xuống đất.

Sau đó hai người đàn ông lực lưỡng cũng chạy tới nơi, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nhìn cô gái nhỏ xinh trợn mắt há mồm. Không nghĩ tới một cô gái nhỏ có thể có thân thủ lợi hại như vậy, lá gan cũng lớn như thế…

“Đứng trơ mắt ở đó làm gì?”

Chân cô dẫm đạp lên người tên cướp, nhìn bọn như ra lệnh.

“Còn không mau đến áp giải hắn đi! Nếu cứ như thế để hắn chạy mất không phải công sức tôi từ nãy tới giờ là công cốc sao?”

“Vâng…. Cám ơn cô.”

Một trong hai người đàn ông thức thời nhanh chóng tiến lên phía trước áp giữ lấy tên trộm, nhỏ giọng nói cám ơn cô.

“Không cần cảm ơn, chỉ là một việc nhỏ thôi.”

Cô phất phất tay, hào phóng nói. Giúp đỡ người khác là một việc vui vẻ, huống chi, hôm nay cô cũng chỉ là thuận tiện vung tay một cái.

Cô sửa sang lại trang phục bản thân, lộ ra nụ cười đắc ý, xoay người liền thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của anh trai mình đang đứng ở cách đó không xa.

“Anh nhìn tôi làm gì?”

Cô hỏi một cách khó hiểu.

“Ninh Ninh à.”

Tống Tĩnh Ninh nhẹ nhàng nói.

“Em có biết tình huống vừa rồi rất nguy hiểm không?!”

“Đối với anh mà nói thì tất nhiên là nguy hiểm rồi.”

Cô đùa cợt cãi lại.

“Nhưng đối với tôi…. Chuyện nhỏ mà thôi!”

“Ninh Ninh à.”

Tống Tĩnh Ninh tiếp tục khuyên bảo nói.

“Em như vậy là không được, đừng quên lúc đó em còn đang thở dốc, không thể đột nhiên làm một loại vận động quá kịch liệt được. mới vừa nhìn thấy em như vậy, đã khiến não anh như muốn nhảy ra ngoài, nếu như em không may thở không ra hơi…”

“Ngừng! Anh đừng cho là thân thể tôi cũng giống với một đống đồng nát sắt vụn như anh.”

Nghe thấy câu nói đó của cô, Tống Tĩnh Ninh biết là mình chỉ có thể im lặng mà thôi.

“Nhanh đi thôi, muộn rồi.”

Tống Ninh Ninh không khách khí đẩy bả vai hắn.

“Đừng có mà tiếp tục nải nhải như đàn bà như thế nữa, dù sao hiện tại tôi vô cùng tốt, còn giúp người ta tóm được tên cướp, cho nên anh hãy mặc kệ những người đó, không cần lo lắng nuốt tất cả những lời nói đó vào trong bụng đi. Mau đ thôi! Thật là phiền toái!”

Tống Tĩnh Ninh không có phiền muộn gì, cúi đầu nhìn cô em gái bằng ánh mắt không kiên nhẫn, lại ngoái đầu nhìn theo hướng của tên cướp.

Sau đó, ánh mắt anh tò mò nhìn theo hướng hai người đàn ông mặc âu phục đen khi nãy, chỉ thấy bọn họ chậm rãi đi đến phía một ông già…

Ánh mắt Tống Tĩnh Ninh híp lại nhìn, người này…. Anh nhìn thấy cực kỳ quen mắt…

Anh thu tầm mắt lại, chìm vào trong suy tư, cuối cùng trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ – xem ra lần này Ninh Ninh không quan tâm đến việc cô đã giúp đỡ một nhân vật phong vân rồi.

Nếu anh nhớ không lầm, người đó chính là tổng giám đốc Hoàn Vũ Sinh Kỹ, nhiều năm trước anh đã từng gặp qua vị trưởng bối này một lần.

Tên cướp này đúng là có mắt như mù, lại dám đi cướp đồ của tổng giám đốc Hoàn Vũ gì đó, kết cục của hắn đến tám phần là không dễ chịu rồi.

“Tổng giám đốc.”

Thang máy đã tới một lúc, Tống Ninh Ninh chờ anh trai mình tiến vào mà không thấy hắn động người liền không kiên nhẫn lên tiếng hỏi.

“Xin hỏi bây giờ là lúc nào rồi mà anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Anh đã bị trễ giờ làm quá rồi đó!”

Tống Tĩnh Ninh lấy lại tinh thần vội vàng thu hồi tầm mắt của chính mình, bước vào thang máy, rất nhanh đã để chuyện này cứ thế đi vào miền dĩ vãng.

“Chị!”

Vừa thấy Tống Ninh Ninh từ bên ngoài đi vào, Tống Y Y lập tức nước mắt lưng tròng xà vào trong ngực cô.

Theo bản năng Tống Ninh Ninh vứt tập văn kiện đang cầm trên tay xuống đất, nhanh nhẹn ôm lấy cô em gái nhỏ.

“Có chuyện gì mà em lại khóc thành như vậy?”

Nhìn đến cô em gái nhỏ rơi nước mắt, hỏa khí trong lòng cô đột nhiên dâng lên.

“Ai đã bắt nạt em? Nói cho chị nghe nào.”

Cô tuyệt đối không cho phép bất cứ ai bắt nạt người nhà của mình.

“Chị, trước tiên chị nên hỏi rõ mọi chuyện, rồi mới nóng giận cũng chưa muộn.”

Tống Thanh Thanh đứng ở bên cạnh nhàn nhạt mở miệng nói.

“Em ấy đã khóc ra thành bộ dạng như thế rồi!”

Tống Ninh Ninh không cho là đúng liếc nhìn cô em gái lớn của mình, rồi tiếp tục quay lại an ủi cô em gái út.

“Y Y, em đừng có chỉ khóc như thế, mau nói cho chị biết đã có chuyện gfi xảy ra? Em yên tâm, cho dù là trời sập thì đã có chị đây đứng ra thay em gánh vác!”

“Là anh cả.”

Tống Y Y khóc nức nở chỉ về phía Tống Tĩnh Ninh.

“Anh cả?”

Tống Ninh Ninh sửng sốt một phen. Một người đàn ông nhu nhược như đàn bà thì có thể đi bắt nạt em gái của mình? Tầm mắt của cô lập tức hướng về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa, lúc đó người đàn ông chợt cảm thấy chột dạ mà tránh đi ánh mắt của cô. Cô khó hiểu cất tiếng hỏi.

“Có chuyện gì thế?”

“Anh, anh cả tự nhiên muốn em…. Muốn em kết hôn…”

Tống Y Y khóc thút thít nói.

“Kết hôn?”

Ngữ điệu của Tống Ninh Ninh không nhịn được cất cao lên vài bậc.

“Không phải là kết hôn.”

Tống Tĩnh Ninh vội vàng thanh minh cho bản thân mình.

“Là đi xem mắt! Chỉ là đi xem mắt mà thôi!”

“Đi xem mắt với kết hông không phải giống nhau sao?”

Tống Y Y khóc càng thêm thảm hại hơn.

“Không giống.”

Vẻ mặt Tống Tĩnh Ninh bất an nhìn về phía Tống Ninh Ninh đang nghiêm mặt nhìn hắn.

“Làm sao có thể giống nhau được…”

“Tống Tĩnh Ninh!”

Ánh mắt Tống Ninh Ninh sắc bén nhìn về phía anh trai mình.

Ánh mắt Tống Ninh Ninh sắc bén nhìn về phía anh trai mình.

“Em ấy còn chưa đến hai mươi tuổi, cũng còn chưa có học xong tự nhiên bắt em ấy kết hôn, đầu óc anh có phải không bình thường không đấy?”

Tống Tĩnh Ninh rụt cổ lại, không dám nhìn về phía cô em gái lớn đang mắng chửi mình.

“TMD! Anh ngẩng mặt lên nhìn tôi ngay!”

Tống Ninh Ninh vọt tới trước mặt anh trai mình, từ trên cao nhìn hắn chằm chằm.

“Tốt nhất là anh nên giải thích rõ ràng cho tôi, bằng không anh cứ chờ xem!”

“Anh…”

Hắn ấp a ấp úng nói không ra lời.

“Nói!”

“Người ta cũng chỉ là nghĩ cho Y Y thôi.”

“Suy nghĩ cho Y Y?!”

Vẻ mặt Tống Ninh Ninh như là nghe được chuyện vớ vẩn nào đó.

“Đầu óc anh bị chập mạch rồi à?! Y Y còn đang đi học, anh muốn nó đi cái gì xem mắt?! huống chi nó đáng yêu như thế, hiện tại anh lo cái gì mà về sau không ai muốn nó, có phải là quá sớm hay không?”

Tống Tĩnh Ninh vội vàng nói.

“Anh đương nhiên biết số người yêu mến Y Y đã lên đến độ mấy chục cái xe tải không hết, anh cũng không lo về sau nó không gả được, chỉ là… anh nói cho em biết…, gia thế của đối phương vô cùng hiển hách, nhất định là sự lựa chọn số một.”

Tống Ninh Ninh vươn tay, không khách khí túm lấy cổ áo của anh trai mình, vung lên một quả đấm.

“Tôi quan tâm làm gì cái gia thế của hắn! Tóm lại Y Y còn chưa đủ hai mươi tuổi, lại vẫn là vị thành niên, hiện tại nó còn đang khóc đến nửa sống nửa chết đi rồi kia kìa cũng không muốn gả đi, có phải anh vẫn còn không nghe thấy gì?”

“Anh nghe được mà, nhưng việc không muốn gả với việc đi xem mắt kia cũng không có quan hệ gì mà?!”

Vẻ mặt Tống Tĩnh Ninh hoảng sợ, lại có sự kiên trì khó gặp tiếp tục nói.

“Quả thật điều kiện của đối phương rất được, hơn nữa gần đây người ta…”

Đột nhiên giọng hắn nghẹn ngào.

Nhìn đến bộ dạng của anh trai mình, bỗng nhiên Tống Ninh Ninh trở nên sửng sốt, lập tức buông tay ra.

“Làm sao vậy?”

Mặc dù cô luôn có bộ dáng hung dữ, nhưng thực tế tâm địa cô đều mềm mỏng hơn bất cứ người nào, mặc dù cô túm cổ áo hắn cũng không có sử dụng quá nhiều lực, cho nên không thể lý giải được tại sao giờ phút này đôi mắt anh trai mình lã chã trực khóc.

“Em làm đau anh sao?”

Cô hoài nghi hỏi hắn.

“Không phải.”

Tống Tĩnh Ninh hít hít một cái, bộ dáng không khác gì một cô vợ nhỏ uất ức, lắc lắc đầu.

Nhìn bộ dáng của anh trai mình, Tống Ninh Ninh nhíu mày.

“Tống Tĩnh Ninh, tôi thật sự chán ghét bộ dáng yếu đuối muốn khóc của anh lúc này. Có điều gì thì mau nói ra, không cho phép anh được rơi nước mắt! Cũng không phải là trời sập xuống!”

Cô vỗ vỗ ngực mình.

“Được rồi, chò dù trời có sập xuống thì đã có tôi ở đây, cho nên anh lập tức điều chỉnh lại 180 độ cho tôi, có chuyện gì thì cứ nói ra.”

“Ninh Ninh…. Có em thật là tốt!”

Loại biểu cảm này khiến cho người khác cả gai ốc, Tống Ninh Ninh tức giận lườm hắn.

“Tôi đương nhiên là tốt! Nói đi, rốt cục là có chuyện gì?”

“Lần này em không giúp được gì rồi.”

Nghe hắn nói câu đó, cô không cho là đúng.

“Tôi không tin là có việc gì tôi không thể giúp được! Nói đi! Rốt cục là có chuyện gì?”

“Em sẽ lại đánh anh cho mà xem.”

Tống Tĩnh Ninh kéo tay Tống Ninh Ninh, đôi mắt áy náy nhìn cô.

“Tất cả cũng chỉ là do anh. Bởi vì không cẩn thận đã thất bại trong vụ đầu tư bất động sản ở Mỹ, khiến cho nguồn tài chính của công ty bị thâm hụt, hiện tại nhu cầu cấp bách cần một khoản tiền quay vòng, nếu không, công ty của cha sẽ bị phá sản…”

Tống Ninh Ninh nghe xong, đôi mắt khó tin nhìn hắn.

“Tên ẻo lả kia! Anh nói cái gì?!”

Tống Tĩnh Ninh bịt lỗ tai của mình, sợ hãi kêu lên.

“Thực xin lỗi, vì vấn đề này, nên anh mới bảo Y Y đi xem mắt.”

Nhìn bộ dạng tự trách của anh trai mìn, trong lòng Tống Ninh Ninh vô cùng kinh ngạc.

“Tống Tĩnh Ninh!”

Cô kéo kéo tay hắn đang bịt ở bên tai xuống, nổi giận nói.

“Rốt cục là anh đang làm cái quái quỷ gì vậy?”

“Thực xin lỗi!”

Hắn nhìn về phía cô em gái, ánh mắt ngập tràn tia hối lỗi.

“Hiện tại trong giới tài chính ở bên Mỹ đang xuất hiện một nhân vật cực kỳ có ảnh hưởng, lớn mạnh đủ để có thể hô phong hoán vũ, nhưng ông ta lại vì chuyện đứa cháu trai không muốn kết hôn mà vô cùng buồn bã, vừa vặn, hắn biết anh có ba cô em gái, liền ra điều kiện, nếu Y Y nguyện ý chịu đi gặp mặt con trai hắn, thậm chí có thể thuận lợi tiến thêm một bước kết hôn với con trai hắn, như vậy công ty của nhà chúng ta có thể bình an vô sự vượt qua thời kỳ khó khăn này.”

Tống Ninh Ninh không thể tin được khi nghe được những lời này, quả thật cô không thể tin được anh trai mình có thể nói ra điều hợp tình hợp lý đến như vậy.

Tống Tĩnh Ninh nhìn cô em gái lớn của mình bằng ánh mắt cầu xin, khoanh tay trước ngực nói.

“Thật ra thì, hôm nay anh có thể thẳng thắn nói ra được điều này, còn phải cảm ơn em.”

“Cảm ơn cái gì?”

Cô lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.

“Mấy ngày trước….”

Hắn thận trọng nhắc nhở.

“Em có nhớ mình đã bắt được một tên cướp ở trên đường hay không?”

Tống Ninh Ninh hết sức khống chế tâm trạng mình, lạnh lùng hừ một tiếng thay cho câu trả lời.

“Thì ra là người mà bị tên trộm đó cướp đồ chính là tổng giám đốc của tập đoàn Hoàn Vũ Sinh Kỹ, bởi vì được em anh dũng cứu giúp, mới có thể bảo toàn được phần tài liệu quan trọng kia. Tổng giám đốc rất cảm tạ chúng ta, cho nên trước khi bay sang Nhật Bản để họp hội nghị đã đích thân gọi điện đến để nói lời cảm ơn. Bọn anh trò chuyện một lúc, thì ông ta lại nhắc đến chuyện cháu trai của mình, trùng hợp đúng lúc công ty nhà chúng ta đang khó khăn trong vấn đề tài chính, cho nên anh liền thuận nước đẩy thuyền…. Ninh Ninh, nghe người ta giải thích như vậy em đã hiểu rồi đúng không?”

“Tôi hiểu cái đầu anh! Anh đúng là một kẻ thối nát ẻo lả, chính mình gây ra tai họa lại không có khả năng gánh vác hậu quả!”

Cuối cùng Tống Ninh Ninh không có sức lực tức giận nữa, lớn tiếng gầm bên tai hắn.

“Anh đúng là một kẻ hạ lưu, dám bán đứng em gái mình!”

“Hạ lưu.”

Tống Tĩnh Ninh thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của chính mình, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ bất an nồng đậm.

“Ninh Ninh, em nói như vậy…. nghe có vẻ rất nghiêm trọng ư?”

“Chính anh gây ra tai họa, bây giờ tự mình đi mà gánh vác.”

Tay cô không khách khí, chọc chọc vào trong ngực hắn.

“Không cho phép kéo Y Y vào chuyện này. Rốt cuộc anh có còn là con người hay không?”

“Ninh Ninh, người ta không cảm thấy xấu hổ gì cả.”

Giọng nói Tống Tĩnh Ninh nghẹn ngào, tranh luận cùng cô em gái âm lượng ngày càng nhỏ dần.

“Nhưng mà em mắng chửi người ta như vậy, người ta nghe xong lại cảm thấy thật khổ sở.”

“Khổ sở cái đầu anh!”

Đến lúc nào rồi mà hắn vẫn còn có tâm tình đùa giỡn cô?! Nếu không phải thật sự trông thấy bộ dạng cực kỳ phiền não của hắn, cô thật sự rất muốn đánh hắn.

“Ninh Ninh, em thử nghĩ theo một khía cạnh khác xem.”

Tống Tĩnh Ninh vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục thuyết phục cô em gái lớn.

“Tuy rằng bây giờ có hơi sớm, nhưng suy cho cùng thì sớm muộn gì thì Y Y cũng đều cần phải lập gia đình. Em xem Y Y nhà chúng ta vừa đáng yêu vừa khôn ngoan như thế, bây giờ đi xem mắt người ta thôi, người ta mà nhìn thấy em ấy rất ưng thuận, như vậy một khi em ấy được gả đi thì nhất định trở thành một thiếu phu nhân, cả đời luôn hưởng vinh hoa phú quý lại còn được người ta yêu thương nữa.”

“Tống Tĩnh Ninh, anh bị điếc rồi à?”

Tống Ninh Ninh nhịn không được hét thẳng vào lỗ tai anh trai mình, muốn cho hắn nghe cho rõ ràng hơn một chút.

“Bất luận là như thế nào, tôi không cho phép anh kêu Y Y đi xem mắt, nó còn đang học đại học, hiện tại, việc học là quan trọng nhất.”

“Không phải là anh muốn ép nó, mà là vì…”

Bởi vì bị nhéo tai, nên gương mặt tuấn tú của Tống Tĩnh Ninh trở nên méo mó trông rất đau khổ, ánh mắt thương cảm lại nhìn đến Tống Thanh Thanh – người nãy giờ đang ngồi xem trò vui.

“Thanh Thanh, cô ấy không muốn đi.”

“Tại sao tôi không phát hiện thời điểm anh lấy tiền đi đầu tư? Bây giờ lại còn gây ra hậu quả như thế này.”

Cô nén giận nhìn anh trai mình ngập tràn bi thương, Tống Thanh Thanh vẫn hời hợt như cũ, cô chậm rãi cầm cốc cà phê, nhẹ nhấp một ngụm nhỏ rồi mới thong thả mở miệng.

“Em đã nói rõ lập trường của mình rồi, gần đây, công việc của em rất bận, không có thời gian đi xem mắt, việc duy nhất em có thể làm là tận tâm tận lực thay anh kiếm tiền trả nợ, dù sao cửa hàng áo cưới của em còn có thể kiềm tiền được. Chẳng qua, theo như lời anh nói, với số tiền lớn như vậy không nằm trong khả năng gánh vác của em.”

Cô mở to đôi mắt phượng xinh đẹp, cười nhẹ.

“Em thấy, nếu như em bán đi cửa hàng của em đi cũng chưa thể cải thiện được gì, cho nên em còn đang suy nghĩ…. Anh cả, anh cũng đừng nên đem chuyện của anh tính toán trên người em – bất quá nếu căn cứ vào tình cảm anh em nhiều năm nay…”

Cô nhẹ nhếch vai lên, nói một câu coi như kết luận.

“Nếu công ty của cha mẹ chúng ta thật sự bị phá sản, cũng không phải mọi người phải ăn không khí mà sống, ít nhất bán công ty đi cũng có thể đủ tiền cho mọi người sống cuộc sống ấm no.”

Tống Tĩnh Ninh giương khóe miệng lên thành một nụ cười khổ, đây chính là Tống Thanh Thanh cô em gái chỉ biết lo cho bản thân mình của hắn.

“Ninh Ninh, em cũng nghe thấy rồi đấy, Thanh Thanh nói, cô ấy không muốn đi.”

“Cô ấy không muốn, anh liền bắt Y Y đi sao?”

Cơn tức giận của Tống Ninh Ninh cũng không vì lời giải thích của hắn mà thuyên giảm.

“Hồng nên lựa hồng chín mềm, anh đúng là không biết xấu hổ!”

“Thế thì làm thế nào bây giờ? Công ty đó là tâm huyết cả đời của cha mẹ chúng ta.”

Tống Tĩnh Ninh nghẹn ngào, gần như là sắp khóc đến nơi đi được.

“Nếu như nó mà bị hủy hoại trong tay anh, cho dù anh có nhảy xuống biển cũng không thể rửa hết tội được.”

“Mẹ nó chứ!”

Nghe thấy anh trai mình nghẹn ngào nghĩ quẩn nói muốn tìm cái chết, Tống Ninh Ninh dùng lực đẩy bả vai hắn.

“Bớt nói nhảm muốn chết với tôi đi!”

“Nếu không thì làm thế nào bây giờ?”

Gương mặt hắn khổ sở.

“Y Y thì còn quá nhỏ không thể đi, Thanh Thanh thì không muốn đi…”

“Tôi đi được chưa?”

Tống Ninh Ninh rống lên một tiếng lớn.

“Em?”

Nghe thấy lời của cô, thiếu chút nữa Tống Tĩnh Ninh ngã từ trên ghế xuống.

Nhìn vẻ mặt anh trai mình, hai mắt Tống Ninh Ninh nheo lại một cách đầy nguy hiểm.

“Anh như thế là có ý tứ gì? Tôi đi không được sao?”

Tống Tĩnh Ninh câm lặng nhìn cô.

Ở một bên, Tống Thanh Thanh vuốt nhẹ mái tóc dài của mình, cũng yên lặng không đưa ra bất cứ một lời bình luận nào.

Tống Y Y nghe xong thì sửng sốt, quên mất việc phải khóc.

Hai tay Tống Ninh Ninh ôm lấy ngực mình, liếc qua nhìn một lượt biểu tình của tất cả anh trai và các em gái mình, rồi lại hít một hơi thật sâu. Kiềm chế cơn tức giận đang bùng phát của bản thân mình, mở miệng.

“Giải thích một chút cho tôi xem biểu tình hiện tại của các người là thế nào?”

Ngón tay cô chỉ qua một lượt tất cả những người trong phòng cuối cùng dừng lại trên người của Tống Tĩnh Ninh.

“Nhất là anh – kẻ khởi xướng, anh mà không giải thích rõ ràng, thì cho dù anh có bị lên cơn bệnh tim thì tôi cũng nhất định sẽ không để anh yên đâu!”

“Anh…”

“Anh…”

Hắn trốn tránh ánh mắt của cô.

Tống Ninh Ninh hiếm có kiên nhẫn chờ anh trai ngẩng đầu lên nhìn cô, một tia sáng đột nhiên vụt qua trong đầu, phát hiện ra chuyện này có điểm không hợp lý.

“Thật kỳ quái…. Trước tiên không nói đến người được tôi giúp đỡ lấy lại đống văn kiện

kia, nói về con cái trong nhà, tôi là con gái lớn nhất trong nhà, cho dù thế nào, hôm nay người phải đi xem mắt cũng phải là tôi chứ không phải là Thanh Thanh hoặc Y Y, thế mà từ đầu tới giờ lại không thấy nhắc gì tới tôi? Chẳng lẽ tổng giám đốc tập đoàn Sinh Kỹ có chỉ định là không cho phép tôi đi sao?”

“Ông ta không chỉ định người nào, chỉ là…”

Vẻ mặt Tống Tĩnh Ninh đầy khó xử, mở miệng nói lắp bắp.

“Người ta cũng không phải là không cần em đi, thật ra Ninh Ninh à, em cũng biết tính tình của em…”

“Tính tình của tôi làm sao?”

Cơn tức giận của Tống Ninh Ninh dâng cao ngút trời.

“Tính tình của em…. Nếu không may phải tranh luận với đối phương, thì chắc chắn tình huống xảy ra sẽ vô cùng tệ.”

Tống Tĩnh Ninh nhắm chặt mắt, hạ quyết tâm, nói rõ ràng với cô một lượt.

“Cháu trai của ngài tổng giám đốc đó chính là vị phó tổng giám đốc của tập đoàn Hoàn Vũ Sinh Kỹ, cho dù nói về tướng mạo, hay gia thế thì tất cả đều rất hoàn hảo, nhưng vì một vài nguyên nhân, nên cho đến bây giờ hắn vẫn chưa kết hôn.”

“Nguyên nhân gì?”

Tống Ninh Ninh tò mò hỏi.

“Hắn mắc bệnh tim. Giả sử là em đi, nếu như với cái tính tình đó, dọa đến đối phương, hại hắn phát bệnh lên thì phải làm thế nào bây giờ? Anh đã sớm chuẩn bị tâm lý là cả này sẽ không gả em đi được rồi, cho nên em chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà cho tốt, không cần phải xen vào việc này.”

Trong lòng Tống Ninh Ninh đang suy nghĩ về lời nói của anh trai mình, đột nhiên cơn

giận bùng phát lên như núi lửa phun trào.

“Con mẹ nó! Chỉ bằng một câu của anh “Tôi cả đời không gả đi được”, cho dù bất cứ giá nào, lần đi xem mắt này cho dù anh không muốn tôi đi, tôi càng muốn đi! Tôi càng phải đi!”

“Ninh Ninh, chuyện này không phải là chuyện đùa được đâu, đối phương là người có tiền sử mắc bệnh tim….”

“Tôi đã nghe thấy. Cái loại gia hỏa nhà anh!”

Tống Ninh Ninh chửi ầm lên.

“Anh kêu em gái mình gả cho một tên bệnh quỷ sao!”

“Không phải là bệnh quỷ, chỉ là bị bệnh tim mà thôi.”

“Đó chính là bệnh quỷ!”

“Tại sao em có thể nói như thế? Không phải chính em cũng bị khó thở còn gì, vậy người ta cũng có thể nói là em mắc bệnh quỷ sao?”

Cô phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn.

“Mẹ nó! Anh muốn chết à! Hiện tại người gây họa là anh lại còn muốn tranh luận với tôi nữa à? Còn nữa, anh cũng là kẻ mắc bệnh khó thở còn gì!”

“Anh biết.”

Tống Tĩnh Ninh bất an xoa xoa ngón tay.

“Cho nên anh mới không nói người ta mắc bệnh quỷ.”

“Anh - -”

Nhìn bộ dáng ẻo lả của anh trai mình, Tống Ninh Ninh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn ngất đi cho rồi, xem như cái gì cũng không biết là tốt rồi, đến lúc nào rồi mà hắn còn đứng đây mà tranh luận với cô về vụ được với chả không? Cô kích động cánh tay vung lên, quyết định nói.

“Tóm lại, lần này người đi xem mắt là tôi, tôi không cho phép anh được làm khó Thanh Thanh hay Y Y. Hơn nữa, anh yên tâm đi, tôi dùng nhân cách bản thân để thề, bản cô nương đây hôm đó sẽ rất cẩn thận, không làm tổn hại đến cho dù là một sợi lông tơ của hắn.”

Vẻ mặt Tống Tĩnh Ninh tràn đầy hoài nghi nhìn cô.

“Nếu như mà tôi không làm được.”

Cô nhìn chằm chằm ông anh trai mình.

“Tôi – Tống Ninh Ninh liền ba chữ viết ngược.”

“Em…. Có được không?”

Tống Tĩnh Ninh hoài nghi nhìn cô em gái lớn của mình.

“Anh vẫn nghĩ em không nên đi.”

“Con mẹ nó! Tôi đã lấy nhân cách của mình ra bảo đảm rồi, anh vẫn đắn đo cái gì?”

“Anh không phải đắn đo, chỉ là lỡ như đến lúc đó em làm cái gì mà dọa đến người ta khiến người ta phát bệnh, anh còn phải đến cửa nhà người ta nhận tội, chẳng phải sẽ hỏng bét hết sao? Hơn nữa đó là một mạng người đó! Không thể đùa giỡn được đâu!”

“Tôi tuyệt đối sẽ làm cho hắn hoàn hảo như lúc ban đầu!”

Đôi mắt đen của cô nheo lại, lộ ra ánh sáng nghiêm nghị, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Nếu như có chuyện gì xảy ra với hắn, tôi sẽ gả cho bài vị của hắn!”

Bài vị? nghe những chữ kia, thiếu chút nữa Tống Tĩnh Ninh bị sặc nước miếng của chính mình.

Một bên Tống Thanh Thanh nhíu mày lại không cho là đúng.

“Chị thật là giỏi!”

Vẻ mặt Tống Y Y tràn ngập sùng bái nhìn cô.

“Cái này thì có gì mà ghê gớm?!”

Tống Tĩnh Ninh lắc đầu.

“Ninh Ninh, em nói như vậy thì anh làm sao dám cho em…”

“Câm miệng anh lại!”

Tống Ninh Ninh bật ra một câu, khom lưng nhặt chiếc túi vừa vứt trên mặt đất lên.

“Chuyện của anh, cứ quyết định như tôi nói không có gì thay đổi nữa, anh cứ từ từ chịu

trận đi! Y Y, đi lên đây với chị, không cần ở đây tranh luận với tên anh trai điên kia nữa.”

Nói xong, cô ôm trong người một bụng tức giận xoay người lại thẳng bước lên lầu.

“Aizz…”

Bộ mặt Tống Y Y vâng lời vẫn không quên liếc nhìn anh trai một cái, rồi vội vàng đuổi

theo chị gái mình.Mãi cho đến lúc bóng các cô biến mất khỏi tầm mắt, Tống Tĩnh Ninh mới thu hồi toàn bộ biểu cảm bi thương của mình, khóe miệng nhếch lên.Lúc này, anh quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của cô em thứ, đang nháy mắt một cái nhìn chằm chằm chính mình.

“Thanh Thanh?”

Hắn không được tự nhiên ho nhẹ một cái, lại ngồi lên trên ghế sofa.

“Tại sao lại nhìn chằm chằm anh như vậy?”

Tống Thanh đặt chiếc chén trong tay xuống, ngón tay vô thức đùa nghịch tóc mình.

Phong thái giơ tay hay nhấc chân tràn đầy quyến rũ.

Giọng điệu cô chậm chạp, nhẹ nhàng nhả ra hai chữ.

“Gian thương.”

Đáy mắt Tống Tĩnh Ninh thâm sâu, ánh mắt chớp chớp một cái.

“Cái gì?”

“Gian thương…”

Cô ghé sát đầu mình đối mặt với anh trai, cười ngọt ngào.

“Quả nhiên là bất đồng…”

Tống Tĩnh Ninh nghe vậy sửng sốt, rồi sau đó không nhịn được, ngẩng đầu lên cười lớn.

“Em nói anh là gian thương?”

“Chẳng lẽ anh không đúng như thế sao?”

Cô dịu dàng hỏi lại.

“Anh thừa nhận anh có lợi dụng điểm yếu của người khác một chút.

Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô em thứ, hắn thẳng thắn thành khẩn nói.

“Nhưng không phải em không chấp nhận sự sắp đặt của anh đó sao?”

Cô trầm mặc một lát rồi mới mở miệng.

“Em chỉ thắc mắc một vấn đề.”

Hắn nhíu mày.

“Người đàn ông kia có thật sự tốt như anh nói?”

“Hạng nhất.”

Tống Tĩnh Ninh nở một nụ cười.

“Hồi còn ở Anh, anh có từng gặp qua hắn một lần, cha mẹ của hắn đều là họa sĩ, cha hắn còn từng là giúp đỡ một nhóm thiết kế của công ty chúng ta. Bản thân hắn cũng có tài trong lĩnh vực đó, vốn cũng từng nghĩ muốn phát triển ở trong phương diện này, nhưng bởi vì ông nội hắn đã già, cần người nối nghiệp, nên hắn đành từ bỏ vẽ tranh

để quay lại với ngành thương nghiệp. Em cũng biết rồi đó, Ninh Ninh đã trưởng thành,

nếu như không có vở tuồng ngày hôm nay, cô ấy sẽ tuyệt đối không ngoan ngoãn đi xem mắt. Dù sao, đây mới chỉ là gặp mặt đối phương, để cô ấy đến, coi như là cho cô ấy một cơ hội thôi mà, nếu như có thể phát triển thêm một bước nữa, như vậy không phải tốt cả mọi đường sao?!”

Tống Thanh Thanh hạ tầm mắt, suy tư một hồi, nhiều năm như vậy, đây cũng là lúc tìm một người đàn ông thích hợp để chăm sóc cho chị gái rồi.

“Về chuyện ăn mặc của cô ấy, cứ giao cho em, em sẽ làm cho chị ấy hoàn toàn trở nên

xinh đẹp.”

Tống Tĩnh Ninh nghe vậy, không khỏi bật cười thành tiếng.

“Có em ra tay, tất nhiên là không thể không tốt được rồi.”

Tống Thanh Thanh xoa xoa cằm, vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn ra bất cứ loại suy nghĩ

nào.

Đối với người luôn luôn kiên cường, gánh chịu rất nhiều trách nhiệm như chị cô, cho dù

trong miệng cô không có nói ra, nhưng trong lòng đều luôn nhớ lại. chị cô đã phải gánh

chịu quá nhiều thứ trách của mọi người rồi, cho nên, hiện tại cũng đã đến lúc nghỉ ngơi

rồi.

Lần này…. Có lẽ thật sự là cơ hội tới rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.