Kì quái? Nóng quá! Máy điều hòa chẳng lẽ mở không đủ mạnh sao?
Tuy nhiên, nhiệt độ lại từ hạ thân chuyển lên, thoải mái vô cùng. Phí Dĩ Ái mơ màng mở mắt.
“Ân ——” Âm thanh của ai sao mà dâm đãng như vậy chứ?
“A ——”
Ngay khi đang tự hỏi, âm thanh kia càng kêu dâm đãng hơn, khiến cho anh nhịn không được mà đỏ mặt.
“Thoải mái sao, Dĩ Ái?”
Nói với tôi?
Phí Dĩ Ái muốn mở miệng trả lời, nhưng lại nghe thấy âm thanh dâm đãng kia. Kỳ quái, vì sao chỉ cần anh mở miệng thì lại nghe thấy?
Âm thanh kêu to kia hình như rất quen thuộc!
Dục vọng cao trào khiến cho Phí Dĩ Ái vừa muốn chạy trốn, vừa tò mò muốn biết cảm giác thế nào.
“Ân...... A ——”
Anh lại nghe thấy âm thanh rên rỉ kia không ngừng vang lên.
Anh cảm thấy rất rất nóng, cảm giác giống như cả người đang tắm trong bể nước vậy.
“Dĩ Ái, em thật hạnh phúc.”
Chuyện gì vậy?
Chỉ thấy một bóng đen ngược sáng đang tiến lại gần anh, gần hơn, gần hơn nữa. Sau đó trên môi truyền đến một cỗ ấm áp lạ thường, làm anh tự động hé mở đôi môi để người nọ xông vào, hấp dẫn đến khó tả.
Không biết là ai phát ra tiếng rên rỉ, một lúc sau, môi lưỡi tách biệt, điều này làm cho Phí Dĩ Ái có cơ hội thấy rõ người đã mang lại cho mình cảm giác yêu thích lạ thường này.
Tống Công Tắc!?
“A!”
Vốn phải là âm thanh thét chói tai, không ngờ lại biến thành rên rỉ dâm đãng.
Bàn tay của Tống Công Tắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-ke-tinh-yeu/1318430/chuong-7-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.