Cây cối đến mùa buộc phải bỏ đi lớp màu xanh đầy sức sống, giờ chỉ còn chi chít mấy nhánh cây hung dữ hướng về phía bầu trời, lặng lẽ ngủ đông.
Vạn vật đang chờ đợi mùa xuân đến, đại diện cho một niềm hy vọng mới, cũng như sức sống mới đang đón chờ.
Kỳ thi cuối kì diễn ra suốt một tuần cuối cùng cũng chấm dứt, Phí Dĩ Ái cứ nhìn ra cửa sổ ngây người, trong lòng không rõ vì cái gì mà anh lại thấy phiền lòng như vậy.
Anh vẫn không có can đảm để về nhà, nói gì thì nói, anh chính là không đủ dũng khí.
「 Học trưởng, mau lên! 」
「 Hử? 」
Tống Công Tắc lôi kéo Phí Dĩ Ái chạy trối chết ra ngoài cổng, y như đang chạy trốn.
Bị kéo chạy khiến cho Phí Dĩ Ái hết hơi. Anh tức giận vung tay, 「 Mi làm cái quỷ gì đó?」 Phí Dĩ Ái đang cố gắng bổ sung dưỡng khí cho hai lá phổi của mình.
Tống Công Tắc ngốc ngốc hồ hồ cười cười nhìn Phí Dĩ Ái, dường như một chút cũng không cảm thấy nhiệt độ đang lạnh đi.
「 Anh......」
Tống Công Tắc cầm lấy bàn tay của anh lạnh ngắt vì không mang găng tay, cẩn trọng bọc lại trong lòng bàn tay ấm áp của mình.
「 Học trưởng, được nghỉ đông rồi nha, em thật là cao hứng! 」
Nhìn Tống Công Tắc giống tiểu hài tử chỉ vì kì nghỉ mà hưng phấn, Phí Dĩ Ái trong lúc nhất thời cảm thấy buồn cười.
「 Bớt giả đò, có gì mà ngạc nhiên chứ 」 Anh châm chọc hắn.
「 Đây là lần đầu tiên em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-ke-tinh-yeu/1318428/chuong-6-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.