Đông Huyên Xuyên từ từ tỉnh lại, trước mắt là một khoảng không gian trắng muốt.
“Anh…”
Đông Huyên Xuyên quay đầu nhìn về phía bên phải, nơi giọng nói vừa vang tới.
Đông Tễ Tương dựa vào giường bệnh bên cạnh nhìn hắn.
“Em không sao chứ?” Câu hỏi của Đông Huyên Xuyên mang theo thanh âm khàn khàn.
“Em chẳng có vấn đề gì cả. Vết thương của anh còn đau không?”
“Tàm tạm…” Miệng vết thương có chút đau đớn, cũng có chút nóng rực, nhưng theo kinh nghiệm sau những lần bị thương trước kia, hắn biết tình trạng hiện tại của mình không tồi, bởi vì không có sốt.
“Tiểu Trần, rót cho lão đại của anh một ly nước.” Đông Tễ Tương nói với Trần Trượng Nghĩa đã đứng dậy khỏi sô pha. Lúc này Ngũ Đình không có trong phòng mà đứng gác bên ngoài. Trong phòng chỉ còn Trần Trượng Nghĩa.
“Vâng.”
Tiểu Trần ấn chiếc nút trên đầu giường, nâng đầu giường lên cao giúp Đông Huyên Xuyên ngồi dậy, lúc này mới bưng nước tới.
Đông Huyên Xuyên dùng bàn tay không bị thương nhận lấy ly nước, uống cạn.
“Anh, tình trạng hiện tại của anh không thể giúp em thực hiện phục hồi rồi.”
“Ở lại thêm một tháng đi, để bác sĩ làm giúp em.”
“Không được. Em định để Lương Băng tới đây một chuyến…”
Đông Tễ Tương mới nói nửa câu đã bị Đông Huyên Xuyên dứt khoát từ chối: “Không được! Anh không đồng ý cho em gặp mặt cậu ta dù chỉ một lúc!”
Nói xong, dường như ngữ khí mạnh bạo quá nên Đông Huyên Xuyên ho khan một trận, vết thương bên vai trái bị động, đau đớn truyền đến khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-hoac/99978/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.