Khi tới Luân Đôn thì nơi này đã là rạng sáng.
Bọn họ ngồi trên máy bay xem phim giết thời gian đã gần năm tiếng đồng hồ, sau khi xuống máy bay lại có một đội ngũ đặc biệt đón tiếp, đưa bọn họ đến khách sạn hoàng gia vô cùng sang trọng.
Bởi vì trên máy bay Đông Huyên Xuyên đã giúp Đông Tễ Tương thực hiện việc hồi phục hai lần nên vừa tới khách sạn, hắn lập tức giúp y tắm rửa, cuốn trôi bao mệt mỏi khó chịu của chuyến bay, giúp cho y có thể thoải mái tiến vào giấc ngủ.
Khi Đông Huyên Xuyên cũng rửa sạch đám bụi bẩn trên người, nằm xuống bên cạnh Đông Tễ Tương, thực không ngờ y đã tỉnh dậy từ trước.
“Người gây chuyện khiến tôi bại liệt là do chính anh sai khiến sao?”
Đông Huyên Xuyên chậm rãi nằm xuống, đưa lưng về phía Đông Tễ Tương, nghiêng người nằm xong, kéo chăn lên. Trong lòng không ngừng thở dài.
“Cậu nghĩ sao?” Đông Huyên Xuyên bình tĩnh hỏi lại.
“Tôi không tin anh sẽ làm ra những chuyện như vậy.”
Qua một lúc lâu, Đông Tễ Tương cảm thấy nhất định Đông Huyên Xuyên đã ngủ thì đột nhiên nghe được thanh âm trấn tĩnh của hắn. Những lời này khiến y không hiểu.
“Sự tín nhiệm của con người có thể tạo thành sức mạnh, sức mạnh này thật sự có khả năng thao túng con người. Cậu muốn tin tưởng vào điều gì thì cứ tin tưởng đi. Chứng liệt nửa người này của cậu là sự thực, cậu truy cứu người tạo thành việc này thì có nghĩa gì? Điều cậu nên suy nghĩ bây giờ là làm thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-hoac/99973/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.