Trong chốc lát, Đông Huyên Xuyên bỗng nhận ra tình cảm của mình.
Giống như ánh sáng được khuếch tán bởi tấm gương khổng lồ, sáng đến nỗi khiến hắn không thể không nhìn thẳng vào trái tim mình.
Đông Huyên Xuyên nhẹ nhàng, thương yêu thốt lên: “Đợi về tới nhà, anh sẽ nói trước mặt em.”
“Uhm.”
“Bữa tối em ăn những gì vậy?”
“Mợ Khang nấu sườn lợn trưng, rau trộn măng chua, cá sốt chua ngọt, thịt bò xào rau, đều là những món chúng ta thích ăn, mợ ấy tưởng tối nay anh sẽ về ăn cơm.”
“Uhm, em có để dành cho anh vài miếng không đấy? Vừa rồi trong phòng họp có phát cơm hộp, anh bị bọn họ làm phiền nên ăn không vô, bây giờ hơi đói bụng.”
“Đồ ăn nhiều như thế, em ăn một mình làm sao hết được. Chờ một lúc nữa em sẽ nhờ mợ Khang hâm nóng lại cho anh, anh về tới nhà là có bữa khuya rồi.”
“Uhm, cảm ơn em.” Đông Huyên Xuyên không khỏi mỉm cười.
“…Anh, anh chờ em một chút.”
“Được rồi.”
Đông Huyên Xuyên nghe được đầu dây bên kia Tễ Tương dùng điện thoại nội bộ gọi cho mợ Khang, nhờ bà hâm nóng thức ăn.
“Được rồi.”
“Chắc chỉ hai mươi phút nữa là anh về tới nhà.” Đông Huyên Xuyên nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe.
Vừa rồi, khi bắt đầu nói chuyện cùng Đông Tễ Tương chưa bao lâu thì hắn đã được vệ sĩ vây quanh, đưa từ phòng họp xuống dưới, một chiếc xe đặc biệt đang chờ hắn ở ngoài cửa công ty, vừa lên xe vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-hoac/2077727/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.