Linh chu của Đàm Phi là dạng phổ thông, chính là tước đoạt từ tay Lưu Hạo Ngọc Hư Cung từ nhiều năm trước. Vì vậy mà tốc độ di chuyển không nhanh, thấm thoát đã rời Thiên Bích đảo được năm ngày.
Đứng nơi đầu thuyền, gã liền hỏi Thanh Hà:
- Tốc độ thế này có ảnh hưởng đến thời gian của Hồ đạo hữu?
Hồ tiên tử đứng cạnh cười cười đầy ẩn ý, nàng ta còn muốn một cái linh chu cùi bắp hơn nữa. Dẫu vậy vẫn là quay sang nhìn vào mắt Đàm Phi đưa ra quan điểm:
- Ta lại nghĩ Huyền Tử huynh đang cố tình hưởng thụ quãng thời gian an nhàn này. Những ngày vừa qua, muội quan sát thấy huynh thường ngẩn ngơ nhìn trời rồi thở dài. Phải chăng là đang hồi tưởng lại một đoạn quá khứ!?
Đàm Phi rời ánh mắt khỏi gương mặt tuyệt sắc đến hoàn mỹ kia, nhìn về một hòn đảo nhỏ cô độc trơ trọi giữa biển, chuyển hướng câu chuyện:
- Đã năm ngày, chúng ta đến vùng nào rồi?
Hà hiểu được phần nào tính cách của Đàm, vậy nên nàng ta chẳng lấy thế làm buồn lòng:
- Nhìn cảnh sắc này, có lẽ đã vào Tây Nam Khu rồi, chừng nửa ngày nữa sẽ đến Long An Thành, thành thị lớn thứ hai chỉ sau Cần Thơ Thành, trung tâm của Tây Nam Khu. Từ Long An đi về phía cực tây chừng ba ngày sẽ đến cấm địa của Lãn Ông, Thượng Hồng đảo.
Đàm gật đầu vẻ đã hiểu, linh chu vẫn giữ nguyên tốc độ mà phi hành. Hồ Thanh Hà khoanh tay trước ngực, có vẻ như đã bị nhiễm chút ‘không khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-hoa-huyen-tan-bat-tu-coc/442481/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.