Trên đỉnh Vân Mộng Sơn. Tứ lão tổ vẫn ngồi trên chiếc đôn san hô cạnh bàn đá như một thói quen, ánh mắt lướt qua ngũ công chúa với vẻ lạnh lùng vô cảm. Thanh Vân gượng gạo vấn an vị thúc phụ đáng kính: - Tứ thúc thúc! Người vẫn mạnh khỏe… Tứ vương gật đầu đáp lễ có phần khách khí. Hai người trao đổi xã giao vài câu qua lại, dường như giữa họ có một khoảng cách không hề nhỏ, chẳng giống với những kẻ có chung huyết thống. Đàm Phi tằng hắng xua tan bầu không khí nặng nề: - Đồ của tứ vương gia tiểu nhân đã hoàn thành! Lần này chưng cất rượu cho riêng ngài, vậy nên nồng độ có phần nhỉnh hơn những mẻ linh tửu trước kia, kính dâng ngài thưởng dụng! Nói rồi Đàm Phi vẩy tay, hơn chục hũ sành lớn huyền phù về trước mặt tứ tổ, ước tính lượng Vân Hương tửu kia cũng phải đến hơn một trăm thăng, đủ để lão thỏa cơn ghiền trong một thời gian dài. Tứ lão tổ rất bất ngờ với số lượng linh tửu mà Đàm Phi đưa ra, lão cách không mở niêm phong một hũ gần nhất, hương vị của rượu mạnh tỏa ra gay nồng, thoang thoảng mùi thơm đặc trưng mê đắm của Vân Hương không lẫn đi đâu được. Lão nhăn mũi hít hít cảm thụ rồi bật cười sảng khoái: - Tiểu tử ngươi vậy mà xảo nghệ thật cao, tâm ý cũng thập phần tinh tế, còn tăng cả nồng độ lên cho hợp khẩu vị bản vương. Haha… ta thích! Nói rồi tứ lão tổ thu cả đám hũ sành vào Ngọc Loa đeo bên hông, ném cho Đàm một túi trữ vật rồi vội vàng rời đi, nhanh như một cơn gió. Thanh Vân đứng đó lặng nhìn mặt biển với ánh mắt vô cùng phức tạp, dù sao thì khả năng che dấu cảm xúc của Thuần Yêu cũng chẳng thể bằng được nhân loại, có lẽ phải tiến cảnh lên Nguyên Anh họ mới đạt được tầm lươn lẹo như nhân tộc. Mà cũng chẳng thể bằng được nhân tộc, biểu hiện của tứ lão tổ vừa làm ra là một minh chứng rất cụ thể. - Đam Săn huynh đã nhìn ra dị điểm trong mối quan hệ giữa ta và tứ thúc? - Ngũ công chúa nhìn về phía chân trời xa xăm truyền âm. Đàm chỉ cười gượng gạo truyền âm trả lời qua loa: - Đương nhiên thấy! Đó là chuyện của vương tộc, chẳng liên quan gì đến ta. Ngũ công chúa có vẻ chẳng mấy quan tâm đến thái độ lạnh nhạt của Đàm, nàng ta lại tiếp tục mạch chuyện: - Tứ thúc có một số khúc mắc với phụ vương. Ở trong tộc, trừ khi có chuyện chính sự, còn lại họ chẳng bao giờ đối thoại. Hai người vừa tản bộ xuống núi vừa chuyện qua lại, bất giác đã đi đến vùng vân vụ của pháp trận bảo vệ động phủ, Đàm Phi đưa ra chủ ý:
- Công chúa nàng nên dừng lại ở đây thôi! Sắp tới ta sẽ bế quan một đoạn thời gian để chế luyện Bàn Long đan, đây là lần đầu chế luyện chủng loại hung đan nên khả năng thất bại là rất cao, hẹn gặp lại nàng sau hai tuần trăng nữa! Thanh Vân dường như còn nhiều chuyện muốn nói, thấy thái độ kiên quyết của gã mặt sẹo liền miễn cưỡng: - Vậy cũng được, muội sẽ hộ pháp bên ngoài động phủ đợi tin tốt của Đam Săn huynh, chỉ là… chỉ là có chuyện muốn thương lượng cùng người… Đàm Phi toan đi vào trong mê vụ, nghe vậy thì dừng lại nhìn thẳng Thanh Vân thể hiện sự tôn trọng: - Là chuyện gì?! Ngũ công chúa lưỡng lự chốc lát rồi thì thầm truyền âm: - Hơn một năm nữa là đến thời điểm Đại Thạch Đảo mở ra kết giới, lần này Thánh Địa mở ra có ý nghĩa rất lớn đối với tam ca ca, bằng mọi giá ta và hắn phải đi một chuyến. Mà Đại Thạch Đảo lại nằm ở trung tâm Vô Biên Hải, nơi giao hội giữa ba hải vực lớn là Thái Bình hải vực, Nam Định hải vực và Tây Ninh hải vực. Lộ tuyến từ Hoàng Sa tới đó không những xa xôi vạn lý, lại là trên đường nguy hiểm trùng trùng. Được sự đồng ý của phụ vương, huynh muội bọn ta cầu người bảo tiêu. Lời đề nghị của ngũ công chúa đã khiến Đàm Phi động tâm, đây có thể là cơ hội để gã ly khai Thanh Giao, cũng có thể là rời khỏi Vô Biên Hải, ngần ngừ một hồi rồi Đàm đưa ra câu hỏi: - Nhiệm vụ có vẻ khó khăn! Đổi lại ta được những gì? - Ngoài thù lao ba vạn Tinh Thạch có thể quy đổi ra Mặc Kim, kết thúc nhiệm vụ huynh có thể tự ý rời khỏi Thanh Giao tộc mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. - Ngũ công chúa trả lời ngay lập tức. Đề nghị của Thanh Vân đúng là có sức hấp dẫn không hề nhỏ, đây là đích xác là cơ hội để Đàm Phi ly khai Thanh Giao tộc. Tuy nhiên, việc phải bảo tiêu cho tam thái tử đi xuyên qua ba cái hải vực quả thực sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm. Bối cảnh tại biển Vô Biên gã không có nắm rõ mười mươi, nhưng khẳng định sẽ phải đối đầu với rất nhiều cường giả và các thế lực thù địch. Hải tộc bản tính hung hãn chẳng kém gì yêu tộc, một ánh mắt bất thiện, một câu nói chẳng lọt tai, tất cả đều có thể trở thành sinh tử chiến. Cần phải có giao ước thật rõ ràng gã mới tiếp nhận nhiệm vụ này, gã nói: - Được! Ta chấp nhận yêu cầu. Nhưng cũng phải nói trước, nếu trên đường đi rủi có gặp nguy hiểm đến tính mạng, hoặc đụng độ tồn tại có cảnh giới cao hơn, tất cả nên dùng đến thủ đoạn bảo mạng mà trốn chạy, ngũ công chúa nàng thấy thế nào? Nét mừng rỡ thoáng ẩn hiện trên khuôn mặt Thanh Vân, nàng khẳng định: - Đó là lẽ đương nhiên, chỉ cần Đam Săn huynh hộ tống huynh muội chúng ta đến Đại Thạch mà không có tự ý rời đi. Tỷ như gặp cường địch đe dọa đến tính mạng, chẳng thể chiếu cố được cho nhau, vậy thì mạng ai nấy giữ. Đàm Phi gật đầu xác nhận, gã đòi hỏi thêm: - Hoàn cảnh tại Vô Biên Hải tại hạ cũng chưa nắm rõ, vậy nàng có thể xuất ra chút ít thông tin về bối cảnh nơi đây? Ngũ công chúa đã đạt được mục đích thì cười giảo hoạt, nàng lật tay lấy ra ba chiếc vỏ ốc bằng nắm tay chuyển cho Đàm: - Trong đây có một số ghi chép về hoàn cảnh lịch sử cũng như sự phân bố các thế lực trong sáu cái hải vực. Còn như huynh muốn tìm hiểu thêm, để sau này thu thập thông tin cũng chẳng muộn…
… Một tháng trôi qua. Đàm Phi ngồi xếp bằng trong luyện thất, khuôn mặt hốc hác thấy rõ, từng đường gân phập phồng trên huyệt thái dương, chỉ có đôi mắt tràn ngập tinh quang hướng về đan đỉnh. Ngọc Hân hỏa linh huyễn hóa thành hỏa long quấn lấy Tử Hồng đỉnh, nhiệt lượng từ thân rồng lửa tỏa ra nóng hừng hực. Đây đang là thời khắc mấu chốt quyết định đến phẩm cấp của Bàn Long đan, chỉ một sơ xuất nhỏ thôi, nhóm nguyên liệu cuối cùng sẽ bị hủy, đồng nghĩa luyện đan thất bại. “Ông, ông, ông…” Nắp đan đỉnh rung lên bần bật, đám đan hoàn bên trong Tử Hồng đang bay tán loạn, như thể muốn xông phá ra ngoài. Biểu hiện này chính tỏ đan sắp thành hình, do thiếu đi linh khí mà có xu hướng chạy ra cắn nuốt thêm linh khí trong thiên địa. Bàn Long đan được gọi là hung đan cũng do tính chất quái dị này, dược lực của nó vô cùng mạnh, có thể kích phát lực lượng bản nguyên mà đốt cháy để cung cấp thêm sức mạnh cho người phục dụng, chính vì vậy mà nhu cầu quán thâu linh khí trong thiên địa cũng vô cùng lớn. Thần niệm Đàm Phi đang phải chi phối hơn ba chục khỏa Bàn Long chưa thành hình, đây là một gánh nặng rất lớn, tinh thần có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Trong lúc tình thế cấp bách, mẻ đan cuối cùng có thể biến thành phế đan ngay ở thời điểm mấu chốt, gã quyết không để chuyện xấu xảy ra thêm lần nữa, vì sẽ chẳng còn cơ hội. Đàm Phi vung tay, tụ linh tiểu trận bay ra khảm lên trần động, những khối mặc kim quý giá được bố trí xen kẽ cùng những cây tinh kỳ, linh khí bốn chung quanh cuồn cuộn tụ về tiểu trận, nhểu những luồng linh khí đậm đặc tinh thuần xuống dưới Tử Hồng Đỉnh, len lỏi chui qua khe hở nơi miệng đỉnh mà tiềm nhập vào không gian bên trong. Sau bảy nhịp thở, nắp đan không còn hiện tượng rung lắc nữa, một mùi khăn khẳn khai như mùi nước tiểu bốc hơi xông thẳng lên mũi khiến đầu óc gã tê rần. Đây là biểu hiện đan thành, chế luyện thành công. Vậy nhưng vẫn cần phải ủ Bàn Long đan trong không gian linh khí đậm đặc thêm vài canh giờ nữa, như vậy sẽ đảm bảo dược lực phát huy một cách tối đa mỗi khi phục dụng. Đàm Phi ở tư thế xếp bằng, duy trì thần niệm ổn định quỹ đạo quay của đan dược trong đỉnh, hấp thu đủ độ linh khí cần thiết. Gã lật tay ném hai khỏa Phục Nguyên Đan vào miệng hồi phục thể lực, tiện thể cắn luôn hai viên lương khô do chính tay mình làm ra… Lúc này, trước mắt gã là ba mươi lăm khối viên cầu không đồng nhất, ba động linh lực toát ra cực mãnh liệt. Nếu không có Vụ Lộ Càn Khôn trận bảo vệ động phủ, hẳn là ngũ công chúa sẽ nhảy dựng lên bởi động tĩnh từ đám linh đan mới ra lò này. Trong ba mươi lăm viên Bàn Long kia, có tám khỏa đen thui như hắc ín, đó chính là phế đan, ăn vào sẽ dẫn đến bạo thể mà tử vong. Ba khỏa phát ra linh lực kinh người, chúng đều là linh đan thượng phẩm với hai vòng xuyến linh văn. Còn lại hai mươi tư viên có một vòng xuyến. Lần đầu tiên chế luyện ra một lô toàn là cấp độ linh đan, đây là điều đáng mừng, phải chăng trình độ luyện đan của gã đã bước lên một tầm cao mới? Không hẳn vậy, số lượng nguyên liệu mà Thanh Vân đưa ra cũng khá nhiều, gã đã hủy đi đến tám phần do sai sót trong quá trình chế luyện. Phải đến lần chế luyện thứ năm, cũng là lần cuối cùng và phần nguyên liệu cuối mới có thể thành công. Thành công đến còn nhờ vào kiến thức được truyền thừa từ Luân Hồi Viên, đó là một dạng cách thức khác biệt, khác rất nhiều so với quy trình luyện đan đương đại. Ngọc Hân hỏa linh cũng là một yếu tố quan trong, sự hỗ trợ đắc lực từ tiểu oa nhi kia đã giảm đi gánh nặng thần niệm cho gã rất nhiều. Ngần ngừ trong khoảnh khắc, Đàm liền cất ba khỏa đan thượng phẩm vào mộc hạp. Số hạ phẩm được lưu giữ trong hai bình sứ để giao cho Thanh Vân công chúa. Bàn Long tuy là hung đan, sử dụng sẽ rất nguy hiểm đến tiền đồ tu luyện, nhưng cũng nên trang bị cho bản thân vài khỏa, biết đâu sau này gặp cường địch trong hoàn cảnh bắt buộc phải chiến đấu không có đường lùi. Chẳng cần quan tâm đến ngũ công chúa đang chờ đợi bên ngoài động phủ, Đàm quyết định nghỉ ngơi một vài ngày, sau đó bắt tay vào chế luyện Đạo Thần Đan. Ba chiếc vỏ ốc lưu trữ thông tin đã được Đàm Phi cập nhật, bối cảnh về Hoàng Sa hải vực được trình bày rất chi tiết cụ thể, những thông tin về Vô Biên Hải thì khá sơ sài, chủ yếu là sự phân bố các chủng tộc mạnh mẽ trong sáu cái hải vực. Trường đệ tứ hạo kiếp cách đây năm mươi năm lại được kể đến khá nhiều, nhưng theo quan điểm của hải tộc, và đó lại là một sự khảo cứu đầy mới mẻ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]