🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đàm Phi được sắp xếp nghỉ ngơi trong Dịch Trạm rộng rãi, khu này chỉ cách lối vào Yên Dương Tháp hơn hai dặm, Tên Tiểu Linh Sư chạy việc sau khi cáo từ còn dặn dò đôi điều, nhất là việc cấm kị không được bén mảng đến gần tòa tháp, nếu bị phát hiện, lập tức tước quyền tham gia đại hội và trục xuất khỏi Yên Dương Thành.
Dịch Trạm thời điểm này có khá nhiều tu sĩ qua lại, chỉ còn vài ngày nữa là diễn ra đại hội, nhân thủ tham dự hầu như đã tập trung cả về đây rồi. Mỗi một sương phòng cho khách đều có cấm chế mạnh mẽ để đảm bảo sự riêng tư cho từng cá nhân. Xác định là không có mối quan hệ với bất kì kẻ nào ở đây, gã không muốn chạy loạn lên rồi gây ra những phiền phức ngoài tầm kiểm soát. Cứ như vậy, gã ở lì trong phòng không có ra ngoài thăm thú. Vài ngày tới, khi chiến dịch diễn ra suôn sẻ hay thất bại, gã cũng sẽ không còn ở đây nữa, hoặc có thể nằm lại nơi này vĩnh viễn.
Bốn tháng trước, sau khi truyền tống rời khỏi Nam Hồ Bối Châu, điểm đến tại Bắc Côn Lăng chính là Đặc Khu Kinh Tế Yên Bệ, hạ lạc cách Yên Dương 200 dặm. Nơi này là cửa ngõ giao thương với thế giới bên ngoài, với hai siêu cấp Truyền Tống Trận đi Già Thiên và Loạn Hải Vực, cùng với hai Truyền Tống Trận nhỏ hơn nối với Đông Vu Điền Châu cũng như Nam Hồ Bối Châu. Cũng chính vì bối cảnh xã hội phức tạp, nơi giao thoa giữa nhiều nền văn hóa, vàng thau lẫn lộn, nên Yên Bệ Thành mới được coi là Đặc Khu.
Ở đây, để tìm một chỗ cư trú không mấy khó khăn. Với 500 Tinh Thạch công tác phí của tổ chức, gã có thể thuê một Trang Viện u tĩnh ở ngoại ô Yên Bệ mà bế quan tu luyện suốt bốn tháng. Khoảng thời gian này, gã chỉ chuyên tâm nghiên cứu Bát Môn Ngũ Hoa Kinh, Tùng Ảnh Độn kết hợp Dạ Mị và nằm Minh Tưởng dưới bầu trời đêm. Gần ngày diễn ra đại hội gã mới đi rời Yên Bệ mà chạy đến Yên Dương Thành báo danh.

Cuối cùng thì ngày khai mạc Thập Cường đã đến.
Sáng sớm hôm đó, mười tên Đại Linh Sư cùng hơn hai mươi tên Thượng Linh Sư của Liên Minh đồng loạt xuất hiện tại Dịch Trạm. Mỗi một gã Đại Linh Sư lần lượt xướng tên từng thí sinh, cứ 32 người một nhóm, đủ số thì đi theo tên Đại Linh Sư dẫn đội.
Thẻ bài màu đen của Đàm Phi ngoài bốn chữ Đam Săn - Thiên Tinh, bên dưới còn đánh số 'Giáp 115', như vậy là gã ở nhóm bốn mang tên Giáp. Dẫn đội là một vị Đại Linh Sư trung niên trắng trẻo, lão có khuôn mặt bầu bĩnh như chiếc Bánh Bao khá là hiền lành. Khi kiểm đếm đủ số, lão phất tay tế ra một Linh Chu lớn, đưa cả nhóm rời khỏi Dịch Trạm bay về phía Đông.
Tu sĩ trên bong thuyền kẻ nào cũng lạnh lùng dè chừng lẫn nhau, không khí vì vậy mà trở nên nặng nề căng thẳng. Một số tên ngấm ngầm thả ra linh thức hoặc uy áp để cảnh tỉnh những kẻ đương trường, Bánh Bao đứng nơi mũi thuyền chỉ nhếch môi cười lạnh. Tưởng là toàn một lũ tiểu hồ ly, hóa ra vẫn có Mục Đồng Ấu Ngưu (1) nơi thôn dã.
Đàm Phi với lối thời trang điển hình Tây Lương, lại thêm nét hoang dã đặc trưng, hóa ra lại là tiêu điểm trên Linh Chu. Đám tu sĩ ở đây đều xuất thân từ những Đại Tộc lớn, được bồi dưỡng ngay từ khi còn trong trứng nước, khi nhìn gã thì đều có ánh mắt lạnh lùng, thoáng chút khinh thường.
Linh Chu bay được một đoạn thời gian, thoát khỏi vùng Bồn Địa, khung cảnh núi non bắt đầu xuất hiện dày đặc. Lão Bánh Bao cho thuyền hạ xuống một sơn cốc rộng lớn, thấp thoáng những tòa kiến trúc bằng đá trắng rải rác trong cốc. Điểm đáng chú ý nhất là lá đại phiên sặc sỡ thêu hai chữ ‘Thập Cường’ và mười tòa Lôi Đài rộng mênh mông, chung quanh còn có khán đài dạng bậc thang rất quy củ. Ở đó đã lố nhố rất nhiều tu sĩ đến xem hội, và chủ yếu là tham dự ‘Đổ Trường’, nhằm giải tỏa căn bệnh trầm kha của giới tu sĩ nói chung.
Linh Chu hạ xuống đúng Lôi Đài dựng tấm biển chữ Giáp. Được sự hướng dẫn của hai tên chấp pháp Liên Minh, đám tu sĩ đứng thành bốn hàng ngay ngắn trên Lôi Đài chờ lệnh. Những Linh Chu đi sau cũng lần lượt hạ đài, các Lôi Đài chữ Tân, Nhâm, Quý, Ất, Bính, Đinh, Mậu… đã tề tựu đầy đủ nhân số.
Một tiếng cồng vang lên ngân nga trong không gian Sơn Cốc. Bình Đài cao nhất, nơi dự khán của cao tầng Liên Minh xuất hiện một lão nhân già nua đầu hói có tu vi Tiểu Thiên Sư, lão giơ hai tay ra hiệu cho tất cả tập trung:
- Chư vị…! Cung nghênh chư vị đã có mặt ở đây, nhiệt tình tham gia đại hội, hi vọng chư vị đạo hữu hãy đem hết khả năng để đạt thứ hạng cao nhất. Năm nay, số thí sinh tham gia là 316 người, được chia thành 10 bảng, mỗi bảng 32 tuyển thủ. Riêng Đinh Bảng, Mậu Bảng, Kỷ Bảng và Canh Bảng có một người được đặc cách vào vòng sau do nhân sự khuyết thiếu. Mười danh ngạch Thánh Tử đang chờ đợi chủ nhân mới. Thay mặt Liên Minh Các Bộ Tộc, Lão Hủ tuyên bố chính thức bắt đầu đại hội.
Những tràng pháo tay râm ran cùng với tiếng bàn tán xì xầm vang lên không ngớt, vị Tiểu Thiên Sư mới phát biểu hiện đang là đương kim Phó Chủ Tịch Liên Minh, đức cao vọng trọng. Nhớ kì đại hội trước, một gã thí sinh hợp nhãn với lão đã được lão thu làm đồ đệ, sau đó vài năm thì đột phá thành công lên Đại Linh Sư. Chính vì giai thoại này mà rất nhiều kẻ ôm tâm tư cầu may, được lão nhìn trúng một bước lên mây.
Mặt Bánh Bao giơ tay dập tắt sự phấn khích của đám tu sĩ trên lôi đài, lão hắng giọng:
- Bắt đầu thôi! Luật thi đấu các ngươi đều đã biết, nhưng ta vẫn phải nói lại cho các ngươi nắm rõ, tránh tình trạng khiếu kiện, khiếu nại vớ vẩn. Luật thi đấu là chả có luật lệ nào cả ha ha… Các ngươi được sử dụng tất cả các thủ đoạn mà mình có, đánh đến khi nào có kẻ tử thương hoặc tự nhận thua, người thắng sẽ đi tiếp vào vòng trong. Túi trữ vật hoặc nhẫn trữ vật cũng như tư sản của kẻ tử vong đương nhiên thuộc về kẻ thắng, vậy nên bây giờ rút lui vẫn còn kịp.
Dừng lời hai hơi thở cho đám tu sĩ tiêu hóa luồng thông tin, Bánh Bao tiếp tục:
- Thể thức thi đấu chia cặp nối tiếp nhau, nhóm của chúng ta là nhóm bốn… Giáp Bảng, người đầu tiên mang số 97 sẽ thi đấu với số 98, số 99 đấu với số 100. Cứ như vậy cho đến cặp cuối cùng là 127 và 128. Tiện đây ta cũng tự giới thiệu, lão phu là Tôn Tử Phúc, nhận nhiệm vụ phụ trách Giáp Bảng. Vậy có vấn đề gì cần hỗ trợ, các ngươi cứ tìm ta là được. Thôi không dài dòng đàn bà nữa, tất cả rời khỏi Lôi Đài quan chiến, số 97 và 98 ở lại bắt đầu tỉ thí.
Giọng lão the thé gần như lưỡng tính, đám Thượng Linh Sư rời khỏi Lôi Đài mà một vài tên còn điểm nụ cười ẩn ý. Đàm Phi tự chọn một chỗ trên khán đài gần đó lặng lẽ quan sát, những Lôi Đài bên cạnh đã bắt đầu khai chiến, tiếng nổ, tiếng Pháp Khí va chạm nhau hòa quyện thành một thứ âm thanh hùng tráng, không hiểu sao gã lại thấy phấn khích khi được sống trong bầu không khí này.
Tôn Tử Phúc rời khỏi Lôi Đài về ngồi chễm chệ trên ghế đá quan chiến. Hai tu sĩ còn lại trên lôi đài cũng thập phần kì dị, một tên nhỏ thó tóc đỏ đối diện một tên bạch y tóc trắng có khôn mặt non nớt như thiếu niên 16. Hai gã trợn mắt nhìn nhau, uy áp đã thả ra triệt để, Tóc Đỏ lịch sự ôm quyền:
- Tiêu Thăng… Hoa Hỏa Tộc - Đông Vu Điền Châu!
Thiếu niên bạch phát lạnh lùng báo danh:
- Trần Gia Toản… Tán Tu - Loạn Hải Vực!
Nhân sự quan khán quanh Lôi Đài Giáp Bảng đều ‘Ồ’ lên kinh ngạc, hóa ra gã này không phải người Cô Thiên, nhưng có hề gì, một khi Liên Minh đã thuận ý, kẻ nào thi đấu mà chẳng được, dẫu sao thì đây cũng là tuyển chọn tinh hoa cho Liên Minh, miễn sao phục vụ Liên Minh trung thành là được.
Tôn Bánh Bao lấy ra chuông đồng nhỏ, lão rung lên một hồi ‘đinh đương’ rồi rõng rạc hô lớn:
- Bắt Đầu!
Tiêu Thăng với mái tóc đỏ bắt mắt tế ra song kiếm màu xích hồng, nhiệt độ trên Lôi Đài bắt đầu tăng nhanh, hai chuôi Phi Kiếm biến thành đôi Hỏa Long vần vũ lao vào tấn công Trần Gia Toản. Bạch Phát thiếu niên lấy thân ảnh quỷ dị di chuyển trên lôi đài, toàn thân hắn giờ chỉ là một cái bóng trắng mờ mờ, hai con Hỏa Long do phi kiếm tạo thành có phần không theo kịp tốc độ di chuyển của Bạch Phát.
Khoảng cách giữa hai đối thủ dần dần được thu hẹp, trên tay Trần Gia Toản đã nhiều ra một cây Thương Bạc, mũi thương trong suốt như thể được rèn từ Băng Tinh ngàn năm. Hắt bắt đầu phản kích, những mũi băng phong lớn như cổ tay liên tiếp bắn về phía Tóc Đỏ liên miên không dứt. Tóc Đỏ thân thủ nhanh nhẹn nhưng vẫn phải tế ra Pháp Khí phòng ngự để trống đỡ.
Những tưởng Trần Gia Toản sẽ áp sát cận chiến nhằm tung ra những đòn sát thủ, bản thân Tiêu Thăng cũng cho là vậy, hắn muốn dụ đối phương đến gần để ra những đòn quyết định. Nhưng Gia Toản lại không làm thế, hắn bỗng ngự thương bay vút lên cao, tay kết ấn để trước mặt, dường như thi triển một Thuật Pháp mạnh mẽ nào đó.
Không khí trong Lôi Đài vặn vẹo như cô đọng, hỏa khí tỏa ra từ cặp Hỏa Long giảm dần. Lôi Đài bắt đầu mờ ảo bởi những hạt tinh thể băng lấp lánh, chúng tự liên kết với nhau thành những khối băng lớn rồi nhao nhao rơi thẳng xuống đầu tên Tóc Đỏ. Không những thế, những mũi băng phong sắc như lợi kiếm còn từ dưới mặt sàn đâm lên khiến Tiêu Thăng tránh né khá chật vật.
Tiêu Thăng gầm lên:
- Thằng ranh con dám bức ta đến nước này, hôm nay cho ngươi chết dưới Diên Hựu Linh Hỏa.
Những lọn tóc đỏ trên đầu Tiêu Thăng dựng ngược cả lên, nơi đỉnh đầu hội tụ một ngọn lửa đỏ thắm kết thành đóa hoa sen sinh động, nhiệt độ mới bị thuật pháp Băng Vũ làm suy giảm giờ lại nóng lên hừng hực. Cả người Tiêu Thăng ẩn trong khối hỏa cầu lao lên trên không kích tới Trần Gia Toản, song long vần vũ lao theo chủ nhân với khí thế kinh người.
Đương sự quan chiến cùng ‘Ồ’ lên, có vài kẻ thì thầm kháo nhau:
- Diên Hựu Linh Hỏa…!? Không ngờ tuyệt tích mấy trăm năm lại xuất hiện ở đây, gã Tiêu Thăng này không biết có quan hệ gì với Huê Quang Đại Pháp Sư?
Tôn Tử Phúc cũng đã nhấp nhổm rồi, mới trận đầu tiên mà đã xuất hiện kịch tính. Vốn dĩ theo thông tin từ ban tổ chức, Giáp Bảng của lão không có cá nhân nào nổi trội, lại xuất hiện nhiều tạp chủng tạp nham, không như như những bảng khác đều có vài tên tu sĩ nổi danh từ những đại bộ tộc tiếng tăm trên lục địa.
Lại nói về Diên Hựu Linh Hỏa, hỏa này xuất hiện và thành danh cùng với Huê Quang Đại Pháp Sư tại Đông Vu cách nay hơn ngàn năm. Huê Quang vốn xuất thân Phật Môn, lại có quan điểm bảo thủ độc đoán, người này sinh thời rất dị ứng với đám tu sĩ hắc đạo, hễ gặp ma tu, quỷ tu là đuổi tận giết tuyệt, không phân biệt tu vi cao thấp, không phân biệt nam nữ, mà cũng khỏi cần lí do. Vậy nên, số tu sĩ hắc đạo vẫn lạc dưới ngọn hỏa diễm do Huê Quang tạo ra là nhiều không đếm xuể. Danh tiếng của Huê Quang Đại Pháp Sư lúc bấy giờ rất thịnh, lão đi đến đâu là ma tu nơi đó đều phải bỏ xứ hoặc lẩn trốn. Rồi bỗng nhiên 500 năm sau, hình bóng Đại Pháp Sư trừ tà không còn xuất hiện trên phiến đại lục Cô Thiên nữa, nhiều giả thuyết được đưa ra, nhưng đều vô căn cứ. Dần già, đại danh Huê Quang cũng chìm vào quên lãng, để rồi ngày hôm nay nó lại xuất hiện trên Lôi Đài của Thập Cường Đại Hội.
Nhiệt độ trên Lôi Đài nóng khủng khiếp, tất cả băng phong đều bị nung chảy thành nước bốc hơi nghi ngút. Hỏa Cầu như quầng mặt trời đỏ ối lúc chiều tà lao đến tựa như muốn nuốt chửng thân ảnh gã Bạch Phát. Thanh thế kinh người bên này khiến rất nhiều người trong đại hội phải nhìn sang, Bánh Bao cũng tỏ ra phấn khích và hãnh diện, ai bảo bảng đấu của lão toàn lũ phế vật?
Trần Gia Toản dường như đã vào thế yếu, việc bị ngọn hỏa diễm thiêu cháy chỉ còn là vấn đề thời gian. Thế nhưng, hữu thủ của hắn bỗng giơ lên, trên bàn tay là một khối Kim Cầu lớn cỡ trái cam, hắn bóp mạnh Kim Cầu. Từng giọt chất lỏng đặc sệt nhểu xuống thân thể, Lôi Đài bừng sáng Kim Quang, Gia Toản đã biến thân thành quái vật nửa thân dưới là Bọ Cạp Vàng, nửa thân trên hình người với cặp sừng nhọn hoắt trên trán vô cùng dữ tợn. Uy Áp do Kim Hạt tỏa ra đã đạt cấp độ Đại Linh Sư rồi, nhân thủ đương trường đều bị một phen khiếp vía, đâu đó còn có tiếng la thất thanh:
- Là Vu Thuật Triệu Hồi…
- Hết Chương 58 –
(1) Mục Đồng Ấu Ngưu: Trẻ chăn trâu non nớt (Trẻ Trâu).
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.