Sau một hồi thương nghị, linh chu mang theo đám giáo đồ Già Thiên thay đổi phương hướng, đích đến là Đường Hào Viên, bởi chỉ vài ngày nữa thôi, một vài lão quái thượng tầng Thông Thiên giáo sẽ thâm nhập Loạn Hải, quyết thu về đan phương Trường Sinh.
Chợt Lý Khánh Tiên có biểu hiện như thể trúng gió, mặt hắn hết đỏ rồi tái đi, ánh mắt đờ đẫn trong vài nhịp thở. Trong khi đồng đạo chưa kịp nhìn ra biểu hiện lạ, Khánh Tiên đã vội rời khỏi thuyền, hóa vệt kinh hồng bay theo hướng ngược lại.
- Chư vị trở lại phụ cận Thượng Hồng đảo, án binh bất động chờ thượng cấp. Lão phu có chút việc cá nhân, vài ngày nữa sẽ quay lại.
Một tia dị sắc thoáng qua trong mắt Xuân Hương, nàng đủ khôn ngoan để hiểu họ Lý muốn làm gì, chỉ lặng lẽ di chuyển về phía đuôi thuyền tĩnh tọa dưỡng thương.
Ngọc Diệp định nói với theo vài câu, rốt cuộc cũng nuốt lại những lời muốn thốt ra, chỉ biết đứng bên mạn thuyền trông theo bóng phu quân dần mất hút phía chân trời, ánh mắt buồn bã phức tạp.
…
Trên một cồn cát trắng vô danh trơ trọi giữa đại dương.
Lý Khánh Tiên đứng đối diện thanh niên hoa phục, người này chính là Doãn Trí, một phần tử thuộc thượng tầng Loạn Hải Đàn.
“Trường Sinh Đan có gì ghê gớm mà đích thân ‘giáo chủ’ phải xuất mã? Đành rằng Lãn Ông kia cũng có chút bản sự, nhưng để cả giáo chủ và Quang Đông Tử cùng lộ diện tại Loạn Hải này là điều tối kỵ. Thế cục ở đây phức tạp vô cùng, làm không khéo có khi được chẳng bằng mất.” - Doãn Trí mấp máy môi truyền âm, ngữ khí thập phần khách khí.
Khánh Tiên cung kính nhưng không xu nịnh:
“Giáo chủ chắc chắn có tính toán sâu xa nên mới làm ra động tĩnh như vậy, địa vị của vãn bối thấp kém nên không thể luận bàn về chuyện này. Tiền bối…! Gã Huyền Tử kia cũng mang trong người bí mật về đan phương Trường Sinh, rất tiếc là chúng ta đã không thể dụ gã mắc bẫy, khiến tiền bối ngài chê cười rồi! Vậy ta chia tay ở đây để đảm bảo bí mật cho ngài. Đợi khi nào giáo chủ hàng lâm sẽ có chỉ thị trực tiếp…”
Doãn Trí nhếch môi cười lạnh:
“Qua những gì ta nghe được giữa đám các ngươi, hẳn là ngươi và tên Huyền Tử kia còn có nhiều ân oán. Hiện tại ta cũng đang rất hứng thú với hắn, chi bằng hai ta cùng chạy đến địa điểm hắn mới xuất hiện, ta có cách truy tung rất hiệu quả, thế nào?”
Lý Khánh Tiên thoáng nét vui mừng, hắn ôm quyền:
“Cung kính không bằng tuân lệnh. Tiền bối… mời!”
…
Sau khi phóng thích cho Xuân Hương, Đàm Phi vội vã phi hành quay trở lại Thiên Bích Đảo, gã cần trù bị một số việc sau khi khai thác được rất nhiều thông tin từ vị nguyên lão Già Thiên Đàn kia.
Xuân Hương được Già Thiên Đàn khéo léo cài vào Đường Hào Viên, mục đích là thu thập và tìm kiếm các loại đan phương, đan dược có tác dụng kéo dài thọ nguyên cho tu sĩ. Và mối giao dịch giữa Đàm với Lãn Ông đúng là cơ hội tốt để nàng này lập công lớn. Ngay lập tức, thượng tầng Già Thiên Đàn đã lên kế hoạch phải có bằng được đan phương Trường Sinh. Nhóm người Lý Khánh Tiên chỉ là nhóm tiền trạm, sau đó sẽ là đại tổng quản và phó đại tổng quản Quang Đông Tử trực tiếp chỉ huy chiến dịch.
Trước kia, Già Thiên Đàn đã kết án tử cho gã, nay lại thêm bí mật về Trường Sinh Đan, chắc chắn những tháng ngày tới đây sẽ chẳng được yên ổn rồi. Giả sử đám thông thiên giáo già thiên đạt được mục đích từ Lãn Ông, rất có thể chúng sẽ bỏ qua gã. Nhưng Lãn Ông không phải quả hồng mềm, lão đã bước một chân vào cảnh giới viên mãn, lòng tự trọng và tính tự tôn sẽ không cho phép lão thỏa hiệp. Mà hai tên thiên sư đứng đầu Già Thiên Đàn chẳng phải kẻ ngu, vậy nên khả năng chúng quay sang săn đuổi tính kế với gã là rất lớn.
Đàm vừa phi hành vừa móc ra vài khỏa linh cầu truyền tin cao cấp, truyền tải một số chỉ thị quan trọng rồi ném đi, những viên cầu nhỏ xinh xoay tít trên không rồi bắn đi với vận tốc kinh hồn, chúng sẽ đến tay một số phần tử quan trọng dưới trướng gã, thông chi cho họ những tin tức hữu dụng và kế sách phòng bị lâu dài của gã.
Chợt Đàm Phi biến sắc, thần thái trở nên căng thẳng tột độ. Ở bên trong túi linh thú, Lục Nhĩ Mỹ Hầu đang nhảy loạn, phát ra những tiếng “khẹc khẹc” bất an, nó đã cảm ứng được hai luồng sát khí mạnh mẽ đang hướng đến chỗ này.
Sử dụng cảm giao thuật liên thông với Lục Hầu, gã bắt đầu cảm ứng được hai luồng khí tức cường giả mờ nhạt đang di chuyển rất nhanh theo hướng gã phi hành, trong đó có một tia khí tức rất đỗi quen thuộc, không phải ai xa lạ mà chính là Lý Khánh Tiên. Đáng sợ là kẻ bên cạnh vị sư huynh kia, một tên tiểu thiên sư chân chính. Không lẽ thượng tầng già thiên đàn lại đến sớm vậy, hoặc Khánh Tiên cầu viện binh nằm vùng tại loạn hải này?
Độn tốc của đại linh sư chỉ như trò hề đối với tốc độ phi hành của thiên sư, nếu như hai tên kia đúng là muốn bám theo gã, chắc chắn họ sẽ bắt kịp. Không trần trừ, Đàm lập tức mở túi linh thú, triệu hồi Phi Thiên Xà bỏ chạy. Phi Thiên Xà mặc dù chỉ mới cấp hai Trúc Cơ, nhưng tốc độ phi hành còn nhanh hơn cả đại linh sư như gã. Đích đến vẫn là Thiên Bích đảo, dù sao thì ở đó vẫn còn Thanh Lão và Lư Nghĩa cùng với đám thiên sư đồng minh, hai kẻ kia dẫu có muốn lấy mạng gã cũng chẳng dám manh động.
Ở khoảng cách bảy trăm dặm, Doãn Trí và Khánh Tiên cùng ngự trên phi xa, có bốn cái hư ảnh thần mã kéo đi, tốc độ nhanh đến chóng mặt, nhanh hơn độn tốc của đại linh sư rất nhiều, nó đương nhiên là công cụ đi lại của Doãn Trí rồi.
Nằm vắt vẻo lười biếng trên vai Doãn Trí là một con mèo ba mắt tai nhọn, toàn thân mèo toát ra khí thế tà dị, đến Lý Khánh Tiên còn phải kiêng kị vài phần.
Tai mèo vẫy vẫy, chòm lông nhọn hoắt ở đầu tai phất phơ trong gió, nó đưa chi trước lên liếm láp rồi quào quào vào cổ Doãn Trí mấy cái. Họ Doãn thoáng chau mày, quay sang Khánh Tiên truyền âm:
“Thằng oắt con kia bỗng nhiên tăng tốc, không lẽ đã phát hiện ra chúng ta?”
Phải biết rằng, tầm cảm ứng của đại linh sư chỉ trên dưới ba trăm dặm, tiểu thiên sư nhiều hơn gấp đôi, đến như Doãn Trí cũng cần phải nhờ đến sự trợ giúp của yêu thú cấp ba Tam Khương Linh Miêu mới có thể lần theo dấu vết Đàm Phi được.
Trong lúc Khánh Tiên còn đang hồ nghi, Doãn Trí liền đưa ra quyết định:
“Ta đi trước chặn đường, nếu để hắn chạy về địa bàn của hắn sẽ rất rắc rối…”
Nói đoạn Doãn Trí thu hồi phi xa, hóa vệt kinh hồng bay đi. Khánh Tiên cực chẳng đã phải tế ra đao Tuyết Ảnh, ngự đao bay theo phía sau.
Thông qua Lục Hầu, Đàm đã nhận biết được đột biến từ phía bên kia, gân xanh trên trán hằn lên, gã lập tức hối thúc Phi Thiên Xà gia tăng hết tốc lực. Tên thiên sư đã tách khỏi Khánh Tiên, độn tốc nhanh đến chóng mặt, khoảng cách đang bị rút ngắn dần. Quãng đường trở về phụ cận Thiên Bích đảo còn hơn hai ngàn dặm, chỉ ước chừng một canh giờ nữa là thiên sư lạ lẫm kia sẽ đuổi kịp, bằng vào thời gian đó có lẽ gã chỉ chạy được nửa đường. Giờ có thả ra linh cầu truyền tin e nước xa không cứu được lửa gần, hiểm cảnh dần hiện ra trước mắt gã.
Thêm một đoạn thời gian nữa, Đàm Phi bay vào một vùng biển lạnh lẽo, nước đen như mực, lẩn quất đâu đây còn vương chút ma khí nhạt nhòa. Địa danh này gã khá rõ, mặc dù chưa đến lần nào. Mải miết trốn chạy, vô tình gã đã lạc vào hung địa bậc nhất Tây Bắc Khu, Quỷ Sào.
Quỷ Sào có diện tích khá lớn, địa hình gồm vài bãi đá lớn nằm xen kẽ trên một rạn san đen khổng lồ, chính vì vậy mà nước biển nở đây có màu đen quỷ dị. Theo đồn đoán của tu sĩ Loạn Hải, ở trung tâm là một tòa núi đồ sộ, là nơi cư ngụ của rất nhiều quỷ vật, thậm chí còn tồn tại quỷ vật cấp bốn, hoặc trên cấp bốn. Tu sĩ tây bắc khu thi thoảng cũng thâm nhập Quỷ Sào để tầm bảo, thu hoạch ma tinh nhờ liệp sát ma vật, nhưng cũng chỉ dừng lại ở phần rìa ngoài mà thôi, chẳng kẻ nào đủ can đảm để tiến sâu vào vùng lõi cả, vì vật mà thông tin về vùng biển chết này không nhiều.
Khoảng cách với tên thiên sư chỉ còn hai trăm dặm, bằng vào thần niệm khủng bố của mình, Đàm có thể đánh giá khá rõ ràng. Người này mang sát ý với gã rất nặng, pháp lực cấp tiểu thiên sư không cần bàn đến, một kích có thể lấy mạng gã rồi, nhưng đem ra so sánh với đám thiên sư cùng cấp, hắn chỉ nhỉnh hơn Dung Hà nãi nãi một chút. Đấy là nhận định chủ qua của gã, còn khi thực chiến đồng cấp thì chẳng nói lên điều gì cả.
Đàm kiêm tu ma pháp, trốn vào Quỷ Sào mượn ma khí tăng phúc thực quá hợp lí. Hơn nữa, trong tay gã còn có một chương Na Di Phù, đến lúc cùng đường, gã có thể đem ra sử dụng. Không trần trừ, Đàm Phi thu Phi Thiên Xà vào túi linh thú, bay thẳng về phía trung tâm Quỷ Sào, tiện tay thả ra linh cầu truyền tin cho Thanh Lão.
Một khắc sau, Doãn Trí xuất hiện trên không trung, ánh mắt ngoan độc nhìn xuống bãi đá phía dưới, cất giọng nhẹ nhàng mơn trớn:
- Tiểu hữu ẩn nấp dưới kia phải chăng là Huyền Tử?
Im ắng…
Sau vài nhịp thở, vẫn không có tiếng trả lời, Doãn Trí nhếch môi cười nhạt:
- Đạo hữu chớ hiểu lầm, ta đến đây hoàn toàn không có địch ý, thay mặt đại tổng quản Thông Thiên Giáo mời đạo hữu ra đây thương nghị một vài chuyện quan trọng, đều là có lợi cho đạo hữu mà thôi!
Dưới kia vẫn yên lặng, chỉ có gió hú và vài tiếng chim mòng biển đáp trả.
Doãn Trí vẫn làm ra vẻ điềm tĩnh, tay áo khẽ động, Tam Khương Linh Miêu và một đầu quái xà cấp ba xuất hiện ngay cạnh hắn. Quái Xà đầu to miệng rộng, toàn thân vàng nghệ với cặp sừng trâu trên đầu rất lố bịch. Miệng họ Doãn rít lên độc địa:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]