Chương trước
Chương sau
Thấy cảnh bang chúng Bạch Long đang co cụm về một chỗ, kết thành tầng lớp phòng ngự khá vững chắc. Đây là lúc thích hợp để Đàm Phi sử dụng sát chiêu Đẩu Chuyển Tinh Di, phá đi thế phòng ngự của đối phương, cũng là giải quyết nhanh gọn mớ hỗn độn này.

Cơ Sát Ấn sáng rực giữa bầu trời đêm, mặt biển lập lòe phản chiếu lên một cái đồ hình rộng cả chục mẫu. Đá tảng ở các hòn đảo nhỏ gần đó lăn lông lốc rồi bay vút lên tầng không như bị thứ gì đó hấp dẫn. Nhân thủ liên minh ba nhà thấy vậy cũng hiểu ý mà không chạy loạn vào phạm vi của đồ hình trận pháp.

Bạch Long Bang chỉ còn sót lại chưa đến chục tên đại linh sư, có bao nhiêu pháp khí, pháp bảo mạnh mẽ đều đem ra liên kết phòng ngự cả, sau lưng họ còn vài trăm sinh mạng cần được bảo vệ.

Trời đất bỗng nhiên quay cuồng trước mắt, nơi chúng đứng lại là một phiến tinh không bao la, đại linh sư có lực lượng thần thức mạnh hơn đều hiểu đây là huyễn cảnh, trong khi thượng linh sư vẫn còn vài kẻ u mê chưa hiểu chuyện gì sắp xảy ra.

Rồi từng khối vẫn tinh bắt đầu rơi xuống đại địa, mới đầu còn nhỏ sau lớn dần cùng mật độ dày đặc. Mặt biển dậy sóng khi phải liên tiếp hứng chịu những đòn công kích liên miên, từng cột nước lớn bắn lên cao cả chục trượng, mang theo bọt trắng và máu đỏ, chúng hòa lẫn với nhau tạo thành màu hồng nhạt và mùi máu tanh, gọi là gió tanh mưa máu cũng chẳng sai chút nào.

Bất kì kẻ nào bỏ chạy ra ngoài, đều bị tu sĩ ba nhà cảnh giới đánh chết hoặc đuổi trở lại phạm vi thi pháp của gã mặt sẹo, đây chẳng khác nào lùa dê về chuồng rồi tổ chức hành quyết. Ngày hôm nay, lộ quân Bạch Long này có lẽ đã rơi vào cảnh tuyệt diệt rồi.

Bất chợt trên thiên không vang lên tiếng nữ nhân như khánh ngọc:

- Huyền Tử đạo hữu dừng tay đi thôi… tạo nghiệp thế đủ rồi!

Đàm Phi lập tức thu pháp, cũng phải mất đến sáu bảy nhịp thở thì sóng mới yên, biển mới lặng. Thi thể tu sĩ Bạch Long Bang nổi lềnh bềnh đu đưa theo sóng biển có đến hơn trăm, đa phần không toàn vẹn, máu tanh nhuộm hồng trên một vùng biển rộng, khung cảnh quả thực đầy thê lương tang tóc. Một số tu sĩ của cả hai phe đều ngước lên nhìn lại hung thần mang cái tên Huyền Tử, một điểm chung là sợ hãi và ớn lạnh, gã này không còn là kẻ sát nhân nữa rồi, phải gọi hắn là tên ‘diệt chủng’ mới phù hợp.

Nữ nhân mới xuất hiện đương nhiên là Như Quỳnh, đứng cạnh nàng còn có Mục Hóa Đằng đại trưởng lão Hải Sa Bang. Cả hai vị thiên sư không hẹn mà cùng nhìn nhau lắc đầu, lão già họ Mục ho khan một tiếng che đi cảm xúc, nói nhỏ một câu chỉ đủ cho Như Quỳnh nghe:

“Tiểu quái vật…”

Như Quỳnh hội trưởng nhếch mép cười thâm thúy, có lẽ gã kia còn hơn cả quái vật. Rồi chiếu ánh mắt lạnh lẽo xuống tiếp tục đưa ra phát ngôn, âm ba vang rọng khắp cả vùng biển rộng:

- Chư vị nghe cho rõ đây… Lưu Bá An vì lòng tham làm mờ mắt mà chạy đi gây hấn cùng Mẫu Đơn Hội, hiện đã vẫn lạc, hình thần câu diệt, đến cả nguyên anh cũng hóa thành tro bụi. Từ thời khắc này, Bạch Long Bang chính thức do Mẫu Đơn Hội và Hải Sa Bang quản hạt, toàn bộ nhân sự trước mắt mời di lí về Cát Hải đảo, kẻ nào không phục lập tức bước qua đây.

Lời vừa dứt, thân ảnh nhỏ bé như hài đồng của Như Quỳnh từ trong mây dần hiển lộ, kế bên còn xuất hiện một lão già gầy gò như cành cây khô. Đám thượng linh sư nhiều kẻ còn không biết, riêng đại linh sư sống lâu lên lão thì chẳng lạ lẫm gì, đó chính là người đứng thứ hai chưởng khống Hải Sa Bang, Bách Thủ Trường Xuân Mục Hóa Đằng.

Lại nói về họ mục, công pháp chủ tu của lão có vài phần giống với Như Quỳnh hội trưởng. Cứ cách độ hơn trăm năm, khi mà thân thể dần trở nên già nua thiếu sức sống, lão này lại sử dụng bí pháp, chỉ trong một đêm liền trở về hình dạng thanh niên đôi tám. Chính vì vậy mới được tu sĩ Tây Bắc gọi bằng cái tên Bách Thủ Trường Xuân.

Vậy là tất cả đã rõ, bang chúng Bạch Long đều hiểu tương lai bản thân họ sẽ đi về đâu. Một là chết, hai là quy thuận làm thân trâu ngựa cho một trong hai cái bang hội lớn nhất Tây Bắc Khu. Dẫu sau này có như thế nào đi nữa, việc đầu nhập vào Mẫu Đơn hay Hải Sa cũng chẳng phải chuyện xấu, mạng nhỏ được bảo toàn mới là điều quan trọng. Chẳng có kẻ nào bại não mà đem hùng tâm tráng trí ra ôm mộng báo thù, đơn giản vì chẳng có cơ hội.

Bất chợt bầu trời rực sáng lên, Mục Hóa Đằng hóa thành bản thể là một gốc Huyết Long Thụ (1) to lớn, phóng những chiếc lá xanh mướt xuống đám Bạch Long Bang. Huyết Long Diệp nhấp nháy lung linh như trăm ngàn con đom đóm, nhểu vào thân thể bang chúng Bạch Long những hạt bụi li ti óng ánh, đây có vẻ như một loại thuật pháp cấm cố vậy.

Một tên đại linh sư Bạch Long tỏ ra thức thời, đứng tách ra ngoài ôm quyền cung kính:

- Chúng vãn bối thực mù quáng, tội đáng muôn chết, những mong nhị vị tiền bối khai ân mở cho con đường sống, sau này nguyện đem thân trâu ngựa ra phục vụ hai nhà Hải Sa và Mẫu Đơn… quyết không một lời oán thán!

Đám Bạch Long còn lại từ già trẻ, nam nữ đều ôm quyền hướng lên không trung bái dài, thể hiện sự quy thuận… Tu tiên là vậy, một khi đại thế đã mất, nếu không muốn uổng phí trăm năm tu hành, cứu cánh duy nhất là cúi đầu chịu nhục mà thôi. Hơn nữa, những kẻ còn sống sót ở đây đều không thể chịu nổi sự ám ảnh đến từ tên mặt sẹo kia, những thi thể tàn khuyết trôi nổi trên mặt biển có lẽ là hình ảnh khiến họ phải nhớ đến trong một quãng thời gian thật dài.

Nhân sự thuộc biên chế Thiên Bích Đảo được phân công di lí tàn quân Bạch Long đến đảo Cát Hải chờ xử lí, hai vị thiên sư lập tức đem theo một đoàn tu sĩ hùng hậu rời đi, đích đến đương nhiên là Bạch Long đảo. Với một bang hội lớn và có lịch sử lâu đời như Bạch Long, khối tài sản cất giấu trong bảo khố quả thực rất lớn, đây đúng là cơ hội hiếm có để hai nhà còn lại chạy đến vơ vét xâu xé, hòng gia tăng thêm thực lực và tiềm lực tài chính cho mình.



Chỉ trong một đêm, hai vị thiên sư chưởng quản Bạch Long Bang vẫn lạc, hơn chục đại linh sư chủ chốt cũng tử nạn theo, hai phần ba sĩ số không chết thảm thì bị bắt làm tù binh. Quần đảo Bạch Long thơ mộng không chịu nổi sự công kích mãnh liệt của hai vị thiên sư thuộc Mẫu Đơn Hội và Hải Sa Bang, thất thủ chỉ trong một canh giờ. Toàn bộ tài sản trên đảo bị cưỡng đoạt, tu sĩ bảo vệ tại đảo chính tử thương vô số, chỉ một ít người may mắn trốn thoát nhưng cũng chẳng còn chốn dung thân tại Tây Bắc Khu. Bạch Long Bang, tượng đài tưởng chừng không thể xô đổ, vậy mà gục ngã nhanh chóng đến không tưởng, về cơ bản là bị xóa khỏi bản đồ tu tiên Tây Bắc .

Rạng sáng ngày hôm sau, Cù Lao Chàm bỗng trở nên hỗn loạn. Tất cả cửa tiệm thuộc sở hữu của Bạch Long Bang đều bị tu sĩ hai nhà Mẫu Đơn cùng Hải Sa vây kín, đến con kiến cũng không chui lọt. Một số chưởng quỹ nhận được tin tình báo đã vơ vét tài sản bỏ trốn ngay trong đêm, một số khác không có đảm lược thì giương cờ trắng, các bang hội nhỏ dựa hơi Bạch Long thì án binh bất động, chờ đợi đại kết cục từ phía Hải Sa và Mẫu Đơn.

Nội trong ngày, các cửa hàng cửa hiệu thuộc Bạch Long Bang đều bị niêm phong, có bang chúng của cả Hải Sa và Mẫu Đơn canh gác nghiêm ngặt, tu sĩ trong biên chế Bạch Long được đưa lên một chiếc linh chu vận tải lớn rời đi. Động thái rầm rộ và cường hãn của hai ‘ông trùm’ khiến tu sĩ tại Cù Lao không dám manh động, bởi họ đã lờ mờ nhìn ra chân tướng, Bạch Long Bang kiêu hùng đã bị lật đổ, sụp đổ một cách thảm hại và chóng vánh.



Cát Hải đảo.

Tại trong ngọn thạch tháp trung tâm, đại sảnh lặng ngắt, chỉ có ba bóng người trầm lặng bên bàn tròn. Đàm Phi nhắm mắt bình thản tựa như đang dưỡng thần. Như Quỳnh nhỏ bé ngồi lọt thỏm trên ghế, đôi mắt linh hoạt đảo qua lại hai kẻ đối diện, rồi lại nhìn về hơn chục cái vòng tay trữ vật được đặt ngay ngắn giữa bàn tròn. Trương Tiểu Thuần mình đầy thương tích, ánh mắt đang tập trung vào một cuộn da lớn với lít nhít văn tự còn chưa ráo mực.

Lão bang chủ Hải Sa rời mắt khỏi cuộn da, đảo sang phía Đàm Phi ngồi đối diện, cuộn da từ từ huyền phù trôi về trước mặt gã. Đàm đón lấy bản danh sách kê biên tài sản thu được trong bí khố Bạch Long đảo, đọc lướt qua vô vàn danh mục trong đó.

Giọng Trương Tiểu Thuần nhạt nhòa phiêu đãng trong đại sảnh:

- Chia ba… quý vị thấy thế nào!?

Ánh mắt lão bang chủ lướt qua Đàm Phi rồi rơi vào khuôn mặt khả ái của Như Quỳnh, hiển nhiên lão muốn thăm dò ý kiến của Mẫu Đơn Hội, chuyện chia chác chiến lợi phẩm luôn là vấn đề nhạy cảm trong giới tu sĩ.

Như Quỳnh chỉ nhún vai cười nhẹ:

- Trương huynh thật hào sảng! Được, ta đồng ý…

Không hẹn mà cả hai vị tiểu thiên sư cùng nhìn qua Đàm Phi, ánh mắt đầy khích lệ, thậm chí là vô cùng sủng ái.

Đàm đặt cuộn da thú sang bên, làm bộ căng thẳng, gọi là diễn cũng được mà không diễn cũng được. Gã biết đây chính là liều thuốc thử của hai tên hồ li trước mặt, chỉ một quyết định thiếu chuẩn mực thôi, rất có thể Thiên Bích Đảo của gã sẽ bị hai nhà liên thủ mà phế đi, kết cục có khi còn thảm hơn Bạch Long Bang.

- Hai vị tiền bối đừng làm khó tiểu nhân… mặc dù ‘Chiến Dịch Truất Long’ là do Thiên Bích Đảo khai mào, nhưng đó chỉ là chúng ta tự cứu mình khỏi họa diệt vong. Mọi công trạng đều từ hai nhà Mẫu Đơn và Hải Sa đem lại, tổn thất của chư vị cũng nhiều hơn… Thiên Bích Đảo làm mặt dày xin nhận một phần, như vậy mới là hợp lẽ!

* Hết Chương 245 *

(1) Huyết Long Thụ: Loài cây này trồng chủ yếu tại quần đảo Socotra thuộc Yemen trên Ấn Độ Dương. Người dân địa phương gọi nó là là Dam al-Akhawain (nghĩa là "máu của hai anh em"). Tên gọi "cây máu rồng" là do nhựa cây màu đỏ của nó.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.