Chương trước
Chương sau
Đàm Phi chỉ nhìn sâu vào mắt Đức Huyền, chưa có vội đưa ra chủ ý, gã nhấn mạnh:

- Việc này không gấp, vẫn là để Tuyết Nhàn đạo hữu phục dụng đan dược, nếu như có kết quả thuận lợi, khi đó hai ta sẽ cùng bàn bạc. Lúc này đây tại hạ không muốn làm ra cái gì thúc ép, khiến Tả tiên sinh phải khó xử!

Nói rồi gã đảo mắt ra hiệu cho Hồ Thanh Hà, bản thân lại chắp tay sau đít tiến đến gần bức đồ họa khối bán cầu được bao bọc trong các vòng xuyến, chăm chú nhìn ngắm rồi gật gù đầy vẻ tâm đắc.

Hồ tiên tử cực kỳ linh thông, đặc biệt là sau những khoảnh khắc ái ân chẳng thể nào quên với gã, bỗng dưng như hiểu hết ý tứ của gã. Nàng liền làm dấu mời Tuyết Nhàn thu lấy khỏa linh đan, rồi hai người cùng đi vào bên trong, để cho tam vĩ hồ phục dụng Trường Sinh đan và luyện hóa dược lực.

Đàm Phi vẫn đứng ngây người trước bức đồ họa, bỗng gã cất tiếng:

- Tả tiên sinh! Bản phác thảo này có vẻ như chưa được hoàn thành?

Đức Huyền còn đang bận suy nghĩ về vị đạo lữ xinh đẹp, lại là bồn chồn lo lắng đến công hiệu của Trường Sinh đan sẽ như thế nào? Thấy Đàm Phi hỏi vậy chỉ ậm ừ qua loa:

- Đó là một đại dự án rất lớn, xưa kia vì bốc đồng nhất thời mà đưa ra ý tưởng, mỗi lúc rảnh rỗi tại hạ lại đem ra thêm thắt một hai, chẳng có chuyên tâm để hoàn thành. Mà nếu như có muốn hoàn thành, hắc hắc… có lẽ phải thâu tóm hết tài nguyên của cái Tây Bắc Khu này may ra mới hiện thực hóa được nó.

- Tiên sinh gọi ‘nó’ là gì?! - Đàm vẫn chăm chú vào những chi tiết bên trong bản đồ án, cất giọng ma mị.

- Trường Sa Mẫu Hạm, một tòa thành trì di động, có thể chứa chấp nguyên một cái đại tông môn, không sử dụng năng lượng từ tinh thạch, chỉ lấy năng lượng từ ánh sáng thiên nhiên, mặt nhật cũng được mà nguyệt lượng cũng xong.

Đàm xoay người trở về ngồi cạnh bàn, ánh mắt sắc sảo nghiêm nghị hướng tới Đức Huyền:

- Khẩu khí thật lớn! Nhưng ta thích… ta đã có hứng thú. Mời tiên sinh chỉ điểm một hai, biết đâu trong tương lai không xa… chúng ta lại có cơ hội cùng thực hiện đại dự án này!

Cử chỉ và lời nói của Đàm Phi không phải là chỉ nói cho vui, Đức huyền có thể thấy được ánh mắt khát khao bỏng cháy của gã, và điểm quan trọng nhất, tên đại trưởng lão mặt sẹo này đem lại một cảm giác thâm sâu không lường, nói là làm, đáng để tin tưởng.

Đàm Phi si mê trận pháp, khí cụ, và cơ khí từ khi nhập đạo. Bản đồ án về cái gọi là Trường Sa Mẫu Hạm kia quả thực khiến gã như được mở rộng tầm mắt, đây mới là đỉnh cao của phát minh trong nhân loại, nó là sự tổng hòa kết hợp giữa chuyên môn của Đả Thiết Sư, Phù Sư, Trận Pháp Sư và Cơ Giới Sư…

Tài nguyên đổ vào đây thực sự là lớn đến dọa người, lại là nhìn những chi tiết kia, phải đạt đến cấp bậc đại tông sư mới có thể chế thành, công việc thật vô cùng khó khăn, tốn kém. Lý thuyết là vậy, gã hoàn toàn có cơ sở để biến Trường Sa thành hiện thực, nhưng sẽ ở vào thời điểm tương lai.



Vậy là hai gã cuồng nhân cùng hướng đến trước bản đồ án, chỉ chỉ trỏ trỏ người nói kẻ nghe rất là say sưa, đưa ra những phản biện đều mang tính chuyên sâu. Đàm Phi đã đánh trúng ‘tử huyệt’ của Tả Ao, khơi gợi lên niềm đam mê cuồng nhiệt đang dần nguội lạnh trong lòng hắn, và đương nhiên Tả tiên sinh một khi đã bốc đồng lên, hắn liền thao thao bất tuyệt đến văng cả nước miếng.

Một cái kiến giải chân thực về Trường Sa Mẫu Hạm.

Nó lớn tương đương một tòa thành trì, có thể chứa được đến một vạn tu sĩ cùng tu luyện trong đó. Mẫu Hạm có đầy đủ công năng phòng thủ và tấn công, những vòng xuyến xoay bên ngoài chính là tạo ra một dạng pháp trận ảo diệu, vừa triệt tiêu được thần niệm từ bên ngoài thăm dò, vừa bài xích được những dạng công kích phi vật lý, tỷ như âm ba công hay những công kích thần niệm đặc thù. Chưa kể những loại pháp trận phòng ngự cực kỳ kiên cố, hóa giải mọi công kích vật lý ở cấp độ đại linh sư, thậm chí là cả tiểu thiên sư nữa.

Hỏa lực được trang bị bên trong mới là thứ khủng bố, toàn là đại pháo hạng nặng, có thể san phẳng vài quả núi thành bình địa. Và hai điểm tối quan trọng khiến Trường Sa Mẫu Hạm được Đàm cho là đỉnh cao của sáng tạo, đó là việc tự vận hành di chuyển ở mọi địa hình và các môi trường khác nhau, cùng với việc sử dụng nguồn năng lượng vô tận từ thiên nhiên.

Là một tên Đả Thiết, Trận Pháp, và đang chập chững bước vào Cơ Giới chi đạo, Đàm Phi tự có nhận định chính xác về tính khả thi và hiệu quả của đại dự án này. Gã chỉ cần thời gian, cũng như việc tập hợp được đủ những con người có cùng chung trí hướng, cùng chung đam mê, để tạo ra một kiệt tác đỉnh cao mà trước nay nhân loại chưa thể nghĩ ra.

Sau khoảng hai khắc thời gian, Hồ Thanh Hà cùng Tuyết Nhàn từ phòng trong đi ra. Sắc diện của yêu nhân hồ ly đã hồng nhuận tươi tỉnh hơn lúc trước rất nhiều, những đường hoa văn gân guốc cũng mờ đi thấy rõ, vẻ mặt tươi rói khiến nhan sắc lại càng trở nên kiều mị.

Tất cả đương sự tại đây đều hiểu, Trường Sinh đan đã có công hiệu đối với nàng, mỗi kẻ đều theo đuổi một tâm trạng tích cực theo những chiều hướng khác nhau.

Đối với Đức Huyền, sáu mươi năm thọ nguyên của Tuyết Nhàn là một con số vô cùng quý giá, sẽ có rất nhiều cơ hội để phá giải thuật nguyền rủa buông xuống nàng, hoặc hắn sẽ có đủ thời gian để tìm cách đưa nàng về Thiên Hồ Vực tại Sâm Lâm Nguyên Thủy, cầu các vị trưởng bối trong tộc cứu chữa.

Với Đàm Phi, hiệu quả bá đạo của Trường Sinh Đan mới biểu hiện ra khiến gã càng thêm vững tin vào tay nghề luyện đan của bản thân, và linh đan này rất có thể sẽ là sản phẩm chiến lược của Thiên Bích Đảo, thay thế cho Tạc Thiên Châu sẽ phải chuyển giao cho Mẫu Đơn Hội phân phối.

Còn với Thanh Hà, chỉ đơn giản là mặt sẹo đạt được mục đích của chuyến đi này, những biểu hiện mà gã làm ra, lại càng khiến nàng tin tưởng tuyệt đối vào gã, lựa chọn 'đi cùng' gã là hoàn toàn sáng suốt.

Bức tường kiên cố do Đức Huyền tạo ra đối với mọi tu sĩ đã bị Trường Sinh đan đánh sập, hắn ngồi bất động bên bàn, tay nắm lấy tay Tuyết Nhàn, hướng ánh mắt kiên nghị đến hai tên Thiên Bích Đảo:

- Món nợ ân tình này thật lớn, đa tạ nhị vị đã ra tay tương trợ! Rốt cuộc, Thiên Bích Đảo cần gì ở Đức mỗ đây!? Nếu như nằm trong khả năng, tại hạ nguyện dốc hết sức lực để hoàn thành.

Đàm Phi cũng trở nên trịnh trọng rồi, từ trong táy áo gã bay ra một chiếc huy hiệu sao vàng lấp lánh, trôi từ từ bề trước mặt Tả Ao.

- Đây là lệnh bài thân phận của trưởng lão Thiên Bích Đảo. Vị trí tổng quản Trận Đường và Cơ Khí Đường chẳng có ai thích hợp hơn Tả tiên sinh!

Trong khi Đức Huyền còn đang bối rối trước lời đề nghị, Đàm lại tiếp tục công phá vào tử huyệt:

- Lấy tư cách của một tên Đan Sư, tại hạ sẽ cố hết sức tìm ra phương thuốc phá giải lời nguyền cho Tuyết đạo hữu đây. Còn thông tin về Hãn Phong Quy Giáp, đợi vài năm nữa, khi ta ổn định được tình hình Thiên Bích Đảo. Ta sẽ trực tiếp dẫn đạo hữu đi Hoàng Sa hải vực, ở nơi đó có một vùng thủy lưu thường xuất hiện Hãn Phong Kim Quy. Tả tiên sinh hãy yên tâm làm một cái trưởng lão cao cấp của bản đảo đi!



Tả Ao từ khi thành tài cũng đã được nhiều tổ chức để mắt tới, được hứa hẹn cấp cho nhiều chỗ tốt. Nhưng tính cách hắn lại thích độc lai độc vãng, chẳng muốn bị ai quản thúc hay bó buộc trong một cái khuôn khổ nào. Vậy nên đến giờ vẫn ẩn cư tại đảo này.

Kể từ khi vô tình gặp được Tuyết Nhàn, cứu giúp nàng rồi đưa nàng về ẩn nấp trong Tả Ao đảo. Cuộc sống của hắn đã đảo lộn và thay đổi đi rất nhiều, chẳng còn tự do tự tại như xưa nữa. Áp lực phải đưa Tam Vĩ Hồ về thánh địa của Hồ tộc là rất lớn, trong nhiều năm chạy đôn chạy đáo tìm kiếm những phương thuốc và tài bảo để lập lên một cái truyền tống trận đã khiến hắn mệt mỏi phần nào.

Giờ đây, gã mặt sẹo kia xuất hiện, đưa ra những giải pháp cự kỳ phù hợp cho hoàn cảnh của phu thê hắn lúc này. Và còn một điều hắn mới ngộ ra, tên đại trưởng lão Thiên Bích kia không đơn giản chút nào, tham vọng cực lớn, khẩu khí không mấy khoa trương những quyết đoán. Có vẻ như sau gã còn có thế lực lớn nào đó chống lưng, vậy chẳng có lý do gì để từ chối.

Đức Huyền không trần trừ liền gật đầu rất dứt khoát:

- Được! Tả Ao này dẫu gan óc lầy đất cũng nguyện một lòng cống hiến xây dựng Thiên Bích Đảo, quyết không hai lòng!

- Vậy thì tiên sinh cứ thủng thẳng sắp xếp việc cá nhân, nửa tuần trăng nữa tại hạ lại làm mặt dày đến đây đưa rước. - Đàm giơ ngón cái rất là vui vẻ mãn nguyện.

Tả Ao vội đứng lên xua xua tay:

- Như vậy sao được! Đại trưởng lão sủng ái, tại hạ trong lòng lấy làm kinh hãi. Cứ để nửa tuần trăng sau, phu thê hai người chúng ta sẽ tự chạy đến Thiên Bích đảo trình diện.

- Tại hạ không có tọa trấn ở đó, vẫn là để ta đưa đón tiên sinh đến trụ sở chính Phiêu Miệt Thôn, một nơi hoàn toàn bí mật, hắc hắc...!

Nói rồi Đàm Phi và Hồ tiên tử cùng đứng dậy, chào hỏi xã giao thêm vài câu nữa rồi rời khỏi Tả Ao đảo.

Hai tên Thiên Bích vừa rời đi, Tả Ao quay sang Tuyết Nhàn tỏ vẻ ân cần:

- Nàng thấy trong người thế nào? Ổn cả chứ?

Vài giọt lệ trong vắt lăn dài trên gò má trắng ngần của tam vĩ hồ, nàng ta nói trong nghẹn ngào:

- Thiếp thấy rất tốt! Pháp lực cũng hồi lại được vài thành, phải nói là công hiệu của Trường Sinh đan vô cùng huyền diệu. Mà vị đại trưởng lão kia lại là một tên yêu nhân đồng dạng với thiếp, ta có thể cảm ứng được một chút huyết mạch thần thú Hỏa Kỳ Lân mờ nhạt, có lẽ hắn cố che đậy nguồn gốc của mình. Nhưng điều quan trọng nhất, hắn đã kéo lại được sáu mươi năm thọ nguyên cho thiếp, đủ để hai ta làm được rất nhiều việc. Có vẻ như lão thiên đã để mắt đến lời cầu khẩn của thiếp vậy!

Tả Ao nghe xong lông tóc dựng đứng, ngồi chết lặng một hồi không thể thốt ra được câu nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.