Trên đường từ điện Tử Trúc về,Dạ Hàn bắt gặp Trác Vũ Hạo đang đánh cờ một mình trong vườnđiện Thuần vương.Hắn thấy bộ dạng đáng ghét của Vũ Hạo thì không khỏikhó chịu:
-Ngươi thật là nhàn hạ nhỉ!
-Ta đâu dám so sánhvới Lạc vương huynh đây ngày nào cũng hao tốn sức lực bày mưu tính kếchứ!-Vũ Hạo không tiếc lời đáp trả lại.
-Ngươi...
-Nghenói Lạc vương bị trúng độc, bây giờ đã có thể đi lại bình thường,cũngkhông hề nghe được trong giọng nói có chút mệt mỏi,Lạc vương thật khôngtầm thường.
-Rõ ràng là ngươi hạ độc vào li rượu đó lại còn làm như không có chuyện gì xảy ra.Đê tiện hết sức.
-Tự làm tự chịu,đâu có thể trách ta-Thuần vương cười- Con tiện tì đó đãkhai ra rồi.Ngươi thông đồng với Trác Hướng Hằng và Triệu Mạc mưu hạiHoàng hậu.Nếu không phải ta ra tay ngăn cản,tránh được tội cho ngươi thì tên đần độn kia cũng hối hận mà khai ra kẻ chủ mưu thôi.Ngươi cảm ơn ta còn không kịp nữa là...
Trác Dạ Hàn thấy mình đã bị vạch mặt nên hắn cũng chẳng cần trưng ra cái bộ mặt vô tội kia nữa.Hắn lập tức thulại vẻ mặt oan ước,thoắt một cái ánh mắt đã trở nên lạnh lẽo như băngnghìn năm.Dạ Hàn hừ mạnh:
-Khá khen cho ngươi.Cứ cười đi, ngươisẽ chẳng cười được lâu nữa đâu!Cái bộ dạng giả vờ thanh cao của ngươiquả thực đã làm ta chán ghét đến tận cổ. Chờ xem ta phá nát sự kiêu hãnh của ngươi như thế nào!!!
Lạc vương tức tối xoay người đi thẳng về tẩm điện,không hề ngoái lại.Phía sau là một tràng cười đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-han/2389655/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.