🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ngoài kia huyên náo ra sao, Thiếu Thương vẫn điềm nhiên sống ở Vĩnh An cung, chốn thâm cung như một bức tường phòng vệ kiên cố vững chãi, ngăn lại mọi lời đồn thiện chí lẫn ác ý. Tới bây giờ Địch ảo vẫn chưa chịu tha thứ cho Hoắc Bất Nghi, bà hăng hái gia cố mọi cánh cửa ở Vĩnh An cung, Thiếu Thương tốt bụng nói với bà, nếu Hoắc Bất Nghi thật sự muốn xông vào, dù bà có bố trí Thiên Cang Bắc Đẩu trận cùng Như Lai thần chưởng cũng vô dụng.
Địch ảo kích động chờ đợi hai ba hôm, chỉ tiếc Hoắc Bất Nghi bận rộn triều chính không rảnh đến đá cửa xông vào, nhưng trái lại Lương Châu mục đã về đô thành báo cáo, nhân tiện báo cáo với Hoàng đế tiến trình độ điền đầy khả quan ở châu quận ông nhậm chức.
Việt Hoàng hậu nghe nói Khúc Linh Quân cũng về chung thì rất mừng.
Kể ra thật khiến người ta thở dài, mẹ đẻ của Khúc Linh Quân có giao tình với Việt Hoàng hậu thời trẻ, nhưng bà mất sớm ở tuổi hoa, Việt Hoàng hậu thường xuyên triệu Khúc Linh Quân vào cung chăm sóc. Theo Thiếu Thương thấy, nếu không phải tuổi tác không phù hợp, ắt hẳn Việt Hoàng hậu đã muốn Khúc Linh Quân làm con dâu (Tam hoàng tử hắt xì mấy cái),hoặc không là Tiểu vương gia của nhà huynh trưởng mất sớm của Hoàng lão bá, nào ngờ Khúc Linh Quân lại nhìn trúng Đông Hải vương, dẫn đến chuỗi sự việc đáng tiếc.
Thiếu Thương từng nghe Hoắc Bất Nghi nói, hồi Khúc Linh Quân bị nghi ngờ giết chồng, Việt Hoàng hậu còn tìm Hoàng đế làm ầm lên, thẳng thắn bày tỏ Lương Thượng là kẻ vô dụng, dù Khúc Linh Quân lỡ tay giết nhầm thì Hoàng đế cũng không thể khép tội nàng. Cũng may chưa tới hai ngày, án giết chồng đã lộ chân tướng, Việt Hoàng hậu không cần gây sự nữa, râu của Hoàng lão bá cũng có cơ hội tiếp tục rậm rạp.
Giờ chuyện đã qua, Khúc Linh Quân đã có nơi chốn của mình, Việt Hoàng hậu bèn chuẩn bị mở tiệc chào đón nàng.
Thiếu Thương cũng chỉ nghe phong thanh, nào ngờ Việt Hoàng hậu lại sai người mời nàng đến dự tiệc. Sống trong cung nhiều năm, Thiếu Thương biết có thể từ chối Hoàng lão bá, nhưng một khi Việt Hoàng hậu đã lên tiếng thì tốt nhất mình nên ngoan ngoãn nghe lời.
Ngày tổ chức tiệc, Thiếu Thương tranh thủ thời gian kịp thời đến Trường Thu cung trước khi mở tiệc, vừa bước vào chính điện đã phát hiện Tam công chúa và Ngũ công chúa cãi nhau hăng say, các hoàng thân quý phụ ngồi xung quanh vui vẻ xem kịch.
Ngũ công chúa trợn hai mắt, giọng sắc sảo: “… Còn nói không phải cố tình, tổng cộng mẫu hậu chỉ sinh hai con gái là ta và Đại hoàng tỷ, vì sao trong bữa tiệc hôm nay lại không có Đại hoàng tỷ?”
Tam công chúa ưỡn cái bụng tròn trịa, chậm rãi bóc quýt: “Muội đi mà hỏi phụ hoàng, là phụ hoàng không gọi Đại hoàng tỷ vào cung, còn dám chất vấn mẫu hậu ta, muội lựa người mà nắn đúng không… À phải rồi, lúc phụ hoàng trách móc Đại hoàng tỷ muội cũng có mặt, giờ còn hỏi chuyện này làm gì. Mới mấy tuổi đã chóng quên thế, phải bồi bổ não đi…”
Mấy năm qua, cái gen độc miệng của Việt Hoàng hậu như thức tỉnh trên người Tam công chúa, lời nói ra vừa đủ độc cũng rất xảo quyệt, quả nhiên Ngũ công chúa giận tím người, Nhị công chúa huých nhẹ vào Tam công chúa, nói: “Muội cũng bớt nói lại đi, tỷ muội với nhau hà tất tranh chấp?”
Tam công chúa cười duyên, nói: “Có phải muội khiêu khích đâu, Ngũ hoàng muội hôm nay khó chịu trong người, lúc thì thấy thứ tự chưa đủ tôn kính, lúc lại nhìn bàn ăn không vừa mắt. Muội làm a tỷ, cũng cần giải thích với nó.”
Nhị công chúa thở dài, nàng bỗng rất nhớ Tam công chúa của ngày xưa từng bị mình trách móc không ngóc đầu lên nổi.
Ngũ công chúa cười nhạt: “Nói dễ nghe nhỉ, nếu Hoàng hậu muốn nói giúp Đại hoàng tỷ thì phụ hoàng cũng sẽ đồng ý! Khi Tam hoàng tỷ bị phụ hoàng xử phạt, mẫu hậu ta còn xin tha cho, bây giờ Hoàng hậu cố tình không nói giúp Đại hoàng tỷ, rõ ràng là ghét bỏ, khắt khe với con cái không do mình sinh ra!”
Tuyên Hầu phu nhân run rẩy khoát tay: “Ngũ công chúa, chuyện này không thể nói bậy được đâu. Bệ hạ và nương nương rất khoan hậu với chúng thần, năm ngoái trong ngày giỗ của ngoại tổ mẫu của điện hạ, bệ hạ còn đích thân đến Tuyên gia cúng tế mà!”
Tứ công chúa dìu Tuyên Hầu phu nhân, lạnh lùng nói: “Quân cô chớ để ý đến nó, Ngũ hoàng muội toàn thích nói lung tung! Phụ hoàng lấy thực ấp của nó, nhưng ban thưởng Tuyên gia nhiều vàng bạc châu báu, muốn nói ghét bỏ, con thấy nó mới là đứa ghi hận.”
Ngũ công chúa nổi cơn thịnh nộ: “Phụ hoàng phế mẫu hậu huynh trưởng, đã không niệm tình vợ chồng nhiều năm mà bà còn suốt ngày cảm tạ ân đức, chẳng trách người ngoài đều nói cữu phụ cữu mẫu không có cốt khí!”
“Ngũ muội!” Đến Nhị công chúa tốt tính cũng phải sầm mặt, đứng dậy tức giận nói, “Muội còn dám nói là lỗi của phụ hoàng, không đặt quân vương cha mình vào mắt, quả là ngỗ ngược cuồng vọng! Ta thấy muội ngán sống rồi đấy!”
Ngũ công chúa cứng cổ đứng tại chỗ, không chịu nhượng bộ. Thiếu Thương thấy thế, lặng lẽ nép mình sát tường đi vào điện, nhẹ nhàng tìm chỗ ngồi xuống.
Tam công chúa dịu dàng an ủi Nhị công chúa: “Ôi ôi, Nhị tỷ tốt của muội, tỷ tức với nó làm gì, tự dưng chọc tức mình. Các hoàng tử hoàng nữ bình thường phạm lỗi sẽ bị phạt tước hoặc trừ thực ấp, cùng lắm là đánh một trận trách móc một hồi, hoặc là cấm vào cung. Nhưng Ngũ hoàng muội là con gái, phụ hoàng nên đánh hay phạt tước đây, nó cũng chẳng có vương vị.”
Nhị công chúa hầm hầm ngồi xuống, Tam công chúa nói tiếp: “Năm ấy phụ hoàng còn cấm ta vào cung một thời gian dài, tước sạch thực ấp của ta, mà vì Hoài An vương Thái hậu, dù có chuyện gì phụ hoàng cũng sẽ không làm vậy với Ngũ muội! Nhất là bây giờ Đại hoàng tỷ vừa bị xử phạt, lại càng không thể phạt Ngũ muội! Cho nên ấy, Nhị tỷ cần phải hiểu rõ, người ta không có sợ gì đâu, cữu mẫu, ta nói đúng không.”
Đại Việt Hầu phu nhân lạnh lùng nói: “Tam công chúa nói không sai. Thời gian này vợ chồng Tam đệ nhà ta lại tức đến đổ bệnh, đang yên lành Đình Úy phủ lại đến nhà bắt người, quả là sỉ nhục gia môn!”
“Rốt cuộc đã có chuyện gì.” Nhữ Dương vương Thế tử phi cười hỏi.
Đại Việt Hầu phu nhân tự phụ, im lặng không nói, Tam công chúa mỉm cười tiếp lời: “Là kỵ nô Ngũ muội nuôi, hắn ở ngoài phạm pháp giết người, bị kiện lên quan phủ!”
“Sau đó thì sao.” Nhữ Dương vương Thế tử phi truy hỏi.
“Đình Úy Kỷ Tuân là người thế nào, năm ấy gia nô của đại cô mẫu giết người bị Đổng Tuyên phanh phui, phụ hoàng không nói một câu, Kỷ đại nhân cũng đâu có nhường. Thời gian trước kỵ nô kia đã bị chém đầu thị chúng – các người không thấy đâu, thực là lang quân tuấn tú tuyệt đỉnh, lúc cởi y phục hành hình, chậc chậc, cơ thể xương cốt ấy, cực cường tráng chắc khỏe…”
Có mặt ở đây đa số đều là các phu nhân đã kết hôn, trong lòng mọi người đã tỏ, lập tức nhìn Ngũ công chúa rồi bật cười đầy ngầm ý, chỉ có Trung Việt Hầu phu nhân có dẫn con gái nhỏ đi cùng, vừa che tai con gái vừa cười mắng: “Tam công chúa nói chuyện chẳng ý tứ gì, ở đây còn có tiểu nữ nương đấy!”
Thiếu Thương xoa tai, bây giờ Tam công chúa hễ ghét ai là lại nói chuyện đâu đâu, đến nàng cũng không chịu nổi.
“Được được, vậy ta nói chuyện giữ ý tứ. Ngũ hoàng muội, tam tỷ khuyên muội một câu, muội đừng có buồn vì kỵ nô kia, ta nghe nói hắn ta ức hiếp nam nữ, giết người chiếm của, còn nạp hai thị thiếp, rõ ràng chẳng xem muội ra gì.” Tam công chúa xé một miếng thịt khô thơm nức mũi, ung dung cho vào miệng.
“Các ngươi…” Ngũ công chúa giận tái mặt, “Đám tiểu nhân nịnh nọt các ngươi, thấy Việt gia ngày một bành trướng nên nịnh bợ đúng không, ta sợ cái gì, cũng chỉ có một cái mạng, ghê gớm lắm là bị cấm túc ở Vĩnh An cung với mẫu hậu, dù nước mưa cuồn cuộn cũng không dập tắt được nỗi oán hận của mẹ con ta!”
Nàng ta nói thế, người ngoài không tiện chen lời, Tam công chúa lại gắp miếng thịt khô cuối cùng trong khay lên, thong thả nói: “Đừng có lấy chuyện đó ra hù dọa, Hoài An vương Thái hậu có oán hận hay không không do muội quyết định. Thiếu Thương, ngươi nói xem bây giờ Tuyên nương nương có oán hận không?”
Mọi người đảo mắt, đồng loạt nhìn sang Thiếu Thương đang ngồi trong góc, ánh mắt Ngũ công chúa trở nên rét lạnh: “Ngươi, ngươi cũng đến ư!”
Thiếu Thương của hiện tại đã kinh qua biết bao chiến trường, bình thản nói: “Hoàng hậu nương nương gọi ta đến dự tiệc.”
Rồi nàng dịu dàng mỉm cười với các phu nhân có mặt, “Hồi bẩm chư vị công chúa và phu nhân, thứ nhất, Hoài An vương Thái hậu không bị cấm túc tại Vĩnh An cung, Tuyên nương nương muốn vào thì vào, muốn ra thì ra. Năm sáu năm qua trừ khi nương nương khó chịu, bằng không mỗi năm bọn ta vẫn đến trang viên ngoài cung du ngoạn mấy lần, xuân ngắm phồn hoa đông ngắm tuyết, mùa hè nóng nực lại tiện tránh nóng.”
Thấy nàng ăn nói có duyên, mọi người cùng bật cười.
“Hơn nữa, Hoài An vương Thái hậu cũng không oán hận gì. Nương nương dự tính sống một hai trăm tuổi, giờ đang bận điều dưỡng không kịp, nào có thời gian oán này hận kia.” Bao năm qua Thiếu Thương đã đối diện với rất nhiều sự ác ý, nên giờ đây nàng có thể ứng đối rất tự nhiên.
Mọi người đều biết Hoài An vương Thái hậu bệnh nặng, nghe Thiếu Thương nói chuyện khéo léo, bọn họ hài lòng mỉm cười.
Ngũ công chúa ré giọng: “Hay cho cái miệng lanh lợi, mi dựa vào đâu nói chuyện thay mẫu hậu ta! Mi chỉ là tiểu nhân xuất thân thấp kém cậy thế, dỗ mẫu hậu ta sủng ái chỉ để cáo mượn oai hùm!”
“Ngũ công chúa, thiếp xuất thân hèn mọn tới đâu cũng là người hầu hạ mẫu hậu của điện hạ, là cung lệnh Vĩnh An cung được đích thân sắc phong.” Thiếu Thương bình tĩnh, “Thiếp có quan trật triều đình ban, được Tuyên nương nương tin tưởng, thiếp không cần cáo mượn oai hùm.” Ánh mắt nàng đanh sắt, từng câu từng chữ nhấn nhá có tiếng.
Chư phụ thầm nghĩ, quả là một tiểu nữ lợi hại.
Ngũ công chúa bị chặn họng, tức tối nói: “Mi là đứa đê hèn thô bỉ, không xứng hầu hạ mẫu hậu ta!”
“Thiếp đê hèn thô bỉ chỗ nào?” Thiếu Thương nói.
“Mi ăn táo rào sung, tính cách lẳng lơ, tạo nên điều tiếng, bôi nhọ danh tiếng của mẫu hậu ta, nếu mi còn biết xấu hổ thì nhanh chóng cút ra khỏi cung cho ta!” Cuối cùng Ngũ công chúa cũng nắm được đằng chuôi, cực kỳ hoạnh họe.
Thiếu Thương cười khẩy: “Nói chuyện ăn táo rào sung. Lần đầu thiếp từ hôn là để tác thành di nguyện của Hà tướng quân, lần thứ hai từ hôn là vì Hoắc Hầu làm bậy, thiếp không thể gật bừa. Công chúa điện hạ, ý của điện hạ là con gái không nên tái giá sao. Nếu đến tái giá cũng bình thường, vậy thiếp đổi hôn sự có gì đáng bị chỉ trích?”
Nói khó nghe, Trung Việt Hầu phu nhân là quả phụ tái giá, Nhữ Dương vương Thế tử phi cũng từng có hôn ước, sau đó từ hôn rồi mới vào Nhữ Dương vương phủ; chỉ là người ta lặng lẽ không làm ầm lên, còn Thiếu Thương lại cứ gây nên náo động, thực sự quá xui xẻo.
“Còn nói về tính cách lẳng lơ. Tuy thiếp ấn định hôn sự ba lần nhưng luôn thủ lễ nghiêm ngặt, chưa bao giờ quá phận, Ngũ công chúa nói xem.” Thiếu Thương châm biếm nhìn Ngũ công chúa, trong mắt viết rõ ‘ngươi nuôi nam sủng trước khi cưới thì có tư cách gì nói người khác’.
Đại Việt Hầu phu nhân rất phối hợp cười lạnh, Ngũ công chúa thẹn quá hóa giận, quát to: “Đồ tiểu tiện nhân nhà mi…”
“Ta thấy Thiếu Thương nói không sai.” Tam công chúa ngắt lời, “Nàng ta không làm gì sai, vì sao ngoài kia lại ồn ào thì Ngũ muội nên đi hỏi đàn ông bên ngoài ấy, anh hùng hảo hán cái gì với phụ nữ cơ chứ?”
Ngũ công chúa phẫn nộ bật cười, “Hay lắm, các ngươi liên thủ bắt nạt ta, chế giễu ta, cười nhạo ta! Được lắm, nói ta ngôn hành bất cẩn, vậy để ta làm vài chuyện cho các ngươi xem…”
“Ngươi muốn làm gì.” Chợt, một giọng nữ lạnh lùng quen thuộc vang lên, mọi người lập tức đứng dậy hành đại lễ.
Ngũ công chúa sửng sốt, sau đó cũng lật đật xoay người quỳ xuống. Nàng ta đâu phải thực sự không màng, những năm qua bị Việt Hoàng hậu khiển trách trừng phạt nhiều lần, chỉ vì lần này kỵ nô yêu quý chết thảm nên nàng ta mới bộc phát.
Khi tiểu hoàng môn truyền báo ‘Hoàng hậu nương nương đến’, Khúc Linh Quân đỡ Việt Hoàng hậu bước vào.
Việt Hoàng hậu đứng giữa trên cao, uy nghiêm lạnh lùng nhìn Ngũ công chúa: “Ta thấy ngươi thoải mái lâu quá nên bộc phát tính cũ, không biết sống chết!”
“Không không, Hoàng hậu nương nương, là bọn họ khiêu khích…” Ngũ công chúa vội chối tội.
“Ta đã nghe hết những lời vừa rồi, ngươi không cần chống chế.” Việt Hoàng hậu lạnh lùng nhìn thẳng vào nàng ta, “Phụ hoàng ngươi có danh tiếng tốt, bổn cung cũng chẳng sợ kẻ khác nói mình khắt khe. Nếu ngươi còn dám ỷ bệ hạ kính trọng Hoài An vương Thái hậu mà cuồng ngôn, thì bổn cung sẽ cho ngươi hết được làm công chúa!”
Ngũ công chúa chạm trán sát đất, mồ hôi lạnh túa ra như mưa.
Đuôi mắt Thiếu Thương liếc thấy cảnh đó, trong lòng thầm mắng đúng là không có khí thế, nếu có gan đối đầu thì nàng còn kính Ngũ công chúa là hán tử, nhưng nay xem ra chỉ là đồ nhát gan ngoài mạnh trong yếu mà thôi.
Việt Hoàng hậu nói: “Linh Quân khổ tận cam lai, nay mọi người vui vẻ chào đón nàng. Nếu ngươi không vui nổi thì đừng có ở đây nữa, quay về ngẫm nghĩ đi.”
Ngũ công chúa cắn răng nghiến lợi, nhưng không dám đối đầu với Việt Hoàng hậu, xấu hổ cúi đầu rời đi.
Thiếu Thương rất tiểu nhân hả hê, khi đứng dậy an vị thì cảm thấy Việt Hoàng hậu nhìn lướt sang đây, ánh mắt dừng lại trên người mình như có như không.
Nàng giật mình, rốt cuộc là chuyện gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.