Lâu Bôn nhìn xuống nhóm người bên dưới, nở nụ cười rất tươi. Hắn thấy rõ chủ tớ Vạn Tùng Bách nhưng chẳng hề có vẻ bận tâm, còn cởi mở nói: “Tại hạ đâu xứng được quen biết với Tử Thịnh, chưa từng có cơ duyên chuyện trò, hôm nay được may mắn ấy, chi bằng tại hạ mời một vò rượu rồi hai ta thong thả đàm luận, có được chăng?”Vạn Tùng Bách nghĩ hoài chẳng ra, liên tục truy hỏi đã có chuyện gì, Thiếu Thương không muốn tham gia vào buổi ‘thong thả đàm luận’ của hai người Lăng Hầu, định dẫn mọi người đến nơi vắng vẻ để nói rõ mọi chuyện, hy vọng không làm tổn thương tâm hồn bé nhỏ của Vạn lão bá; nào ngờ Lăng Bất Nghi ở bên kia đã cao giọng đồng ý với Lâu Bôn, còn tiện tay kéo Thiếu Thương lên lầu hai.
Hội Vạn Tùng Bách đành theo thị vệ đến nơi khác nghỉ chân.
Thiếu Thương vừa xách váy đi lên cầu thang vừa cười hiền: “Đàn ông các chàng nói chuyện, em phận nữ tốt nhất vẫn nên lánh đi.”
Lăng Bất Nghi không nói không rằng, xách nàng đi lên lầu như xách con cá trắm đi vào phòng bếp.
Đi tới nhã gian ở lầu hai, đội thị vệ của Lương Khưu Khởi đã xua hết khách ở xung quanh, canh phòng cửa nẻo, trong phòng chỉ có ba người Lăng Lâu Trình.
Lâu Bôn thấy Thiếu Thương cũng tới thì ngạc nhiên, sau đó cúi người chắp tay hành lễ: “Tử Thịnh, Trình nương tử, mời ngồi.”
Lăng Bất Nghi mỉm cười giễu cợt: “Tử Duy bình tĩnh thật, chỉ hy vọng chốc nữa cũng được bình tĩnh như vậy.”
Lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-han-xan-lan-may-man-qua-thay/923909/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.