Chuỗi ngày sống tại thâm cung vừa xa hoa lại thật hiu quạnh, Thiếu Thương có cảm giác tới con ngươi cũng chuyển động chậm hẳn, ngôn từ hành xử tăng thêm mấy phần tao nhã, dù chỉ là ngẩn người nhìn đồng hồ nước thì vẫn có thể chống cằm đẹp phô eo thon, ánh mắt u sầu tựa bức tranh thủy mặc vẽ hình mỹ nữ, nét đậm nhạt hài hòa.
Nhưng dẫu nàng nói chuyện chậm đến đâu, ánh mắt mơ màng thế nào, ngẩn ngơ mất hồn ra sao, thì chẳng thể nào ngăn được dòng suy nghĩ xấu trong đầu nàng tuôn trào mãnh liệt, và nó luôn ở đó.
Vì những năm qua Hoàng hậu thường xuyên mệt mỏi, cộng thêm thời gian này quốc sự khá yên ổn, Hoàng đế bèn tổ chức sinh nhật thật long trọng cho Hoàng hậu. Hoàng hậu từ chối mấy lần nhưng Hoàng đế đều bỏ ngoài tai, vậy là hôm ấy, Hoàng hậu mặc chính trang định đến Thượng Thư đài khuyên can.
Thiếu Thương thấy không ổn, chặn trước cửa điện hỏi Hoàng hậu tính khuyên can thế nào.
Hoàng hậu nói: “Có câu trên phải vững dưới mới yên. Nếu bệ hạ đã chủ trương tiết kiệm thì không nên vì chuyện hay người cá nhân mà trở thành công dã tràng. Thân ở ngôi vị chí tôn, dù chỉ là một suy nghĩ nhỏ bé nhưng cũng liên quan đến hàng ngàn hàng vạn dân chúng, tới khi ấy cống phẩm tiến cung nhiều không đếm xuể, không biết trong đó đã bòn rút bao nhiêu mồ hôi nước mắt của bách tính…”
“Khoan đã khoan đã ạ.” Thiếu Thương vội cắt đoạn lý luận của Hoàng hậu, đùa, “Bẩm nương nương, thiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-han-xan-lan-may-man-qua-thay/923880/chuong-91.html