Trong một thoáng, đại điện im ắng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Đây thật đúng là khoảnh khắc mang tính kỷ niệm, ngay từ khi còn trẻ Hoàng đế đã là người chín chắn trầm ổn, rất ít khi trong đời ông có lúc không thể lên tiếng, nhưng vào lúc này ông lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Theo ý định ban đầu của ông, đầu tiên là nghiêm khắc nói rõ Trình thị mắc rất nhiều sai sót, để nàng biết có được mối nhân duyên này chính là phước trời ban, khi ấy Trình thị ắt sẽ cảm kích con nuôi đến chảy nước mắt, dịu dàng ngoan ngoãn hầu hạ thật tốt… Nhưng bây giờ, ông phải nói gì tiếp đây.
Hoàng đế nắm tay ho khẽ hai tiếng, nhìn sang bên mấy lần, Hoàng hậu đoan trang cười chúm chím ngồi yên tại chỗ, dùng ngôn ngữ cơ thể tỏ ý từ chối tiếp nhận. Cũng may còn có Thái tử trung hậu đã nhận được tín hiệu từ phụ hoàng sau khi chậm ba nhịp, vội nói với Thiếu Thương: “Khổng phu tử đã nói, biết nói là biết, không biết nói là không biết, vậy mới thật là biết. Không ngờ ngươi còn nhỏ mà đã hiểu đạo lý này…”
Thái tử càng nói càng chậm, dùng ánh mắt lưỡng lự bày tỏ rõ ràng, y không tìm cớ nổi nữa rồi.
Hoàng đế vẫn im lặng, với sự đa mưu túc trí bình thường của ông làm gì có chuyện không nói được đôi lời xã giao, chẳng qua ý thái tử nói lại hơi khác với ý ông muốn nói.
“Trình thị, hôn sự đã được quyết định, ngươi phải tìm cách bù đắp thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-han-xan-lan-may-man-qua-thay/923866/chuong-77.html