Sáng hôm sau, Thiếu Thương đang lim dim trong chăn thì nghe A Trữ báo là Tiêu phu nhân đã đổ bệnh. Nàng giật mình, nghĩ bụng lẽ nào ngã bệnh là do tức điên vì mình? Nàng không dám chậm trễ, vội xuống giường rửa mặt, thay y phục rồi chạy vối đến khu nhà chính.
Bước vào phòng của vợ chồng Trình Thủy, nàng thấy Tiêu phu nhân đang lên cơn sốt, sắc mặt đỏ hỏn, môi khô nứt nẻ, hơi thở nặng nề không theo quy luật. Thiếu Thương chưa kịp nói mấy câu, ba huynh trưởng và Trình Ương đã tới.
Tiêu phu nhân bủn rủn tay chân song tinh thần vẫn còn tỉnh táo, giải thích với các con do gần đây đi đường vất vả.
Trình Thủy buồn rầu, nhưng ngoài miệng chỉ nói: “Kể ra cũng lâu lắm rồi mình chưa bị ốm. Thầy lang nói, bệnh nhẹ mới là phúc! Ngần ấy năm mình lên yên xuống ngựa, dồn nén biết bao mệt mỏi, nhân cơ hội này cứ nghỉ ngơi đi.”
Thiếu Thương nhìn cha mẹ trân trân, biết bọn họ đang phủi trách nhiệm cho mình thì im lặng, chỉ nhanh chóng bàn bạc với Trình Ương là tỷ ấy sẽ thu xếp công việc trong phủ, còn mình thì sẽ san sẻ công việc hộ lý với Thanh Thung phu nhân. Trình Ương thật lòng tôn trọng Tiêu phu nhân, nhưng không tiện giành việc với con ruột người ta nên đành gật đầu.
Thanh Thung phu nhân nghĩ Thiếu Thương mới bao nhiêu tuổi, mấy tháng trước toàn thấy con bé gây gổ cãi nhau, không cho rằng nàng biết chăm sóc người bệnh, chỉ cho nàng bưng chén thuốc nếm thử thuốc coi như làm tròn đạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-han-xan-lan-may-man-qua-thay/923842/chuong-53.html