Sắc trời tối dân, đêm có chút lạnh lẽo, đèn lồng của trấn Giang Gia cũng bắt đầu sáng rực.
Giang Long đang ngồi khoanh chân dưới gốc cây lớn bên ngoài tiểu viện, không hiểu sao lòng hơi nôn nao.
Giang Hổ và Giang Báo đã đi suốt một ngày không trở lại, Giang Hàn cũng chưa thấy bóng dáng, điều này khiến hắn ta cảm thấy có gì đó không đúng.
Tam trưởng lão bảo hắn ta canh giữ tiểu viện này, hắn ta không dám tùy tiện rời khỏi vị trí làm việc của mình, chỉ có thể sốt ruột chờ đợi.
Nửa canh giờ sau, một thanh niên cao lớn vạm vỡ bước nhanh tới, Giang Long vội vàng hỏi hắn ta: “Giang Hùng, Giang Hổ và Giang Báo đã về chưa?”
Thanh niên cao lớn vạm vỡ này tên là Giang Hùng, là đường đệ của Giang Long, gần đây đã đột phá đến Tử Phủ tầng thứ bảy.
Người như tên, hắn ta giống hệt một con gấu lớn, Giang Hùng lắc đầu: “Vẫn chưa, vừa rồi ta đã đi xem thử, hai người bọn họ đều chưa trở về. Ta còn đặc biệt chạy đến nhà của Giang Hàn, nhưng cũng không thấy ai cả.”
“Không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?” Giang Long khẽ cau mày, lo lắng nói.
“Có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”
Giang Hùng lắc đầu: “Giang Hổ và Giang Báo đều là Tử Phủ tầng thứ sáu, Giang Hàn chỉ là một Tử Phủ tâng thứ năm. Long ca, huynh đừng nghĩ nhiều, ta đoán chắc là hai người bọn họ đến sòng bạc ở trấn Đỗ Gia chơi rồi, sáng mai sẽ trở lại!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-ha-van-dam/3401734/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.