Có phải là khi ở cùng người mình thích thì cho dù có khó khăn đến mấy thì cũng thấy ngọt ngào hay không?
Không biết người khác như thế nào nhưng dù sao trong mắt Mộng Viện thì chính là như vậy.
Khi tới nhà ăn ăn cơm thì tìm một góc vắng vẻ, gọi một đ ĩa rau xanh, một bát canh thịt. Nhiều khi Mộng Viện muốn sẻ cho Hạ Thanh Hàn cả một nửa bát cơm của mình, dù gì đi nữa thì anh ta cũng là đàn ông, sức ăn cũng khỏe hơn cô.
Chiều tối, Hạ Thanh Hàn muốn làm ổ trong phòng ký túc xá để viết luận văn nên anh ta tự quay về, còn Mộng Viện hẹn Ngô Du Du tới thư viện đọc sách.
Đối với sinh viên ngành Ngôn ngữ và Văn học thì phải đạt tiêu chuẩn về mặt đọc sách, bắt buộc phải tích lũy thật nhiều kiến thức văn học.
Dưới ánh đèn ngả vàng, Ngô Du Du đọc rất chăm chú, dường như cô ấy đã đắm mình vào với nhân vật trong trang sách.
Mộng Viện cầm bút ghi những trích đoạn, câu nói hay vào trong sổ, đây là thói quen tốt mà cô thực hiện từ hồi còn học tiểu học.
Ra khỏi thư viện, hai người sát cánh bước đi, lúc đi ngang qua cổng lớn của trường thì bỗng ngửi thấy mùi hương ngọt ngào của hạt dẻ ngào đường.
Mộng Viện bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt, hình như lâu lắm rồi cô không nghe thấy bất cứ tin tức gì về Cố Tinh Hà.
Ngô Du Du nhìn ra sự nghi hoặc của cô: "Lần trước ăn hạt dẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-ha-ruc-ro-vao-trong-giac-mong/3537477/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.