Mộng Viện cảm thấy lòng mình như một mặt hồ đọng sương giữa đêm khuya nhưng đột nhiên có người thảy vào một hòn đá vậy.
Sau khi vang lên một tiếng “tủm” thì mặt hồ ngay lập tức gợn lên những con sóng lăn tăn còn viên đá thì phá tan sức cản của mặt nước mà từ từ chìm xuống.
Một lúc sau, mặt hồ mới yên tĩnh trở lại.
Tuy nhìn lại mặt hồ vẫn tĩnh lặng không còn gợn sóng nữa nhưng sau cú ném vừa rồi, nó đã không còn như trước.
Cô nhìn về phía bóng lưng của Cố Tinh Hà rồi thì thầm đáp: "Chúc ngủ ngon."
Giọng cô rất nhỏ, có lẽ anh cũng không nghe thấy nên lần này anh không quay đầu lại.
Thế là cô cứ ngắm nhìn sau gáy anh rồi nhớ lại ba từ vô cùng dịu dàng lúc nãy.
Ánh sáng vàng mờ ảo của đèn bàn phát ra, khiến cho mái tóc của Cố Tinh Hà như tỏa ra một vầng sáng vậy. Anh vốn là một người hoạt bát, hướng ngoại nhưng sau khi tìm hiểu sâu hơn lại cảm thấy đây chỉ là vẻ bề ngoài thôi, con người của anh rất tỉ mỉ, dịu dàng, khi ở bên cạnh anh, cô cảm thấy mình có thêm nhiều niềm vui và cảm xúc.
Có lẽ là do cái nhìn của cô mãnh liệt quá nên Cố Tinh Hà đành quay đầu lại, ngơ ngác hỏi: "Đèn sáng quá nên không ngủ được à?"
"Hả? Không phải, chỉ là tôi rất tò mò, cảm giác khi thực tập như thế nào?"
"Với câu hỏi này tôi không thể cho cô một đáp án chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-ha-ruc-ro-vao-trong-giac-mong/3537460/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.