Sao Cố Tinh Hà có thể ngủ nổi?
Huống chi, tình địch lớn nhất của anh còn đang ngủ ở giường đối diện đấy.
Anh không sợ cũng không lo lắng về mấy người khác, nhưng Hạ Thanh Hàn là một đối thủ không thể khinh thường, quan trọng nhất chính là ánh mắt yêu thích của Mộng Viện khi nhìn anh ta, có lẽ đã rễ tình đâm sâu.
Khó khăn lắm anh mới gặp được một cô gái anh thích, không thể để chưa cố gắng đã bị người khác cướp mất, rồi lại tiếc nuối cả đời.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh quyết định đánh đòn phủ đầu.
“Cô đã ngủ chưa?”
Mộng Viện cầm lấy điện thoại bên cạnh gối, nhìn tin nhắn: “Tôi đang chuẩn bị đi ngủ. Có chuyện gì sao?”
Cố Tinh Hà suy nghĩ, nói: “Sáng mai cô có tiết nào không? Đặt đồng hồ báo thức sáu giờ.”
“Ngày nào tôi cũng dậy lúc sáu giờ để chạy bộ buổi sáng.”
Cố Tinh Hà nhìn thấy hai từ kia thì rất bực bội, nhanh chóng gửi tin nhắn: “Ngày mai cô đi với tôi đi, khó khăn lắm mới hẹn được một lần.”
“Có chuyện gì thế? Để muộn chút được không, tôi phải đi chạy bộ với đàn anh học giỏi.”
Một ngày không chạy thôi có gì đâu mà phải lo? Lại còn đã hẹn, anh đâu có thấy Hạ Thanh Hàn vui vẻ mấy vì chuyện chạy bộ buổi sáng với cô đâu.
“Không được đâu, tôi mới là bạn tốt của cô đúng không? Nếu đến giờ mà cô không xuống thì tôi sẽ đứng dưới tầng cầm loa gọi tên cô, gọi tất cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-ha-ruc-ro-vao-trong-giac-mong/3537449/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.