Đêm hôm ấy Thiếu Thương trằn trọc mãi, sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau đã sai người tới Viên phủ chuyển lời, đích danh muốn Viên đầu bảng đến đón mình về cung. Viên Thận lệnh người hầu đánh cỗ xe ngựa nạm vàng ngọc, nhanh chóng chạy đến Trình phủ trước khi mặt trời lên cao, kết quả nghe được vị hôn thê hai mắt sưng vù nghiêm túc yêu cầu mình từ hôn.
“Nàng nói gì?” Viên Thận hồ nghi mình nghe nhầm, “Hôm trước nàng còn bảo tuyệt đối không từ hôn, giờ mới qua một ngày hai đêm mà nàng đã trở mặt? Có phải nàng ngủ nhiều đến mộng mị rồi không.” Những ngày qua trong triều đang om sòm vì có người phản đối chuyện độ điền, ắt hẳn Hoắc Bất Nghi không có thời gian rảnh đi gây sự.
Một tay Thiếu Thương chống thành xe, xác nhận lại: “Huynh không nghe nhầm, ta khuyên huynh nên nhanh chóng từ hôn, nếu trì hoãn chỉ sợ sẽ tệ hơn.”
“Rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì, ai đã đến tìm nàng.” Viên Thận nhạy bén.
Thiếu Thương thuật lại chuyện Lạc Tế Thông đến thăm, Viên Thận nghiêm mặt: “… Nhanh vậy sao. Không ngờ y thật sự không có tình cảm với Lạc thị, ta còn tưởng y ngại Lạc thị nên không tiện trở mặt.”
Thiếu Thương xoay mình dựa vào thành xe, im lặng không nói.
Viên Thận siết chặt nắm đấm, cười lạnh: “Nhưng chuyện này cũng không lạ, Hoài An vương Thái hậu và Đông Hải vương tín nhiệm y cực kỳ, vậy mà Hoắc Bất Nghi nói bán đứng là bán đứng họ đấy thôi!”
Thiếu Thương cảm thấy câu này nghe thật chói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-ha-ruc-ro-may-man-thay/857833/quyen-5-chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.