Thiếu Thương vẫn đang lo cho Lăng Bất Nghi, nên khi nghe được tin này thì không khác gì ngồi trên bàn chông. Nàng căng thẳng tới nỗi lắp bắp: “Nương nương, thiếp thiếp… Chuyện đó, thiếp có thể…” Vừa nói nàng vừa nhìn ra ngoài cửa.
Hoàng hậu lại không sốt ruột như Thiếu Thương, vì trong lòng bà thấy lạ. Hoàng đế thương Lăng Bất Nghi còn hơn con ruột, bởi lẽ thương cậu ta không liên quan đến thừa tự hoàng quyền và cán cân thế lực, mà còn vì áy náy và xót xa với gia đình Hoắc thị.
Những năm qua, chớ nói đến đánh mắng, tới thầy dạy cưỡi ngựa bắn cung khiển trách mấy câu thôi mà Hoàng đế đã đau lòng nửa ngày. Hết nghi ngờ thầy dạy xem thường Lăng Bất Nghi không cha không mẹ không chỗ dựa, lại quay sang xót xa nếu Hoắc Xung huynh trưởng còn sống thì đâu tới lượt một thầy dạy không biết điều ra vẻ, Hoắc thị toàn nhân tài, có ai không thể dạy dỗ cháu ngoại duy nhất.
Vì sao bây giờ lại muốn phạt con nuôi? Là Sầm An Tri truyền nhầm hay Lăng Bất Nghi đã thật sự làm sai chuyện gì quan trọng.
Nhưng Hoàng hậu vẫn nói: “Từ từ đã Thiếu Thương… Được rồi, ngươi đi xem thế nào cũng được. Nhưng nói chuyện cho đàng hoàng, đừng chống đối bệ hạ, ta sẽ lập tức tới ngay, Địch ảo, thay trang phục cho ta…”
Vừa được cho phép, Thiếu Thương vội chạy ào ra ngoài, Hoàng hậu lại cảm thấy không ổn, nhanh chóng sai mấy cung nữ cao to đuổi theo, tránh lại gặp tai nạn.
Nếu đi đường tắt từ Trường Thu cung tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-ha-ruc-ro-may-man-thay/857774/quyen-3-chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.