Hoàng hậu thấy cô gái cúi đầu nghĩ ngợi, bèn duỗi tay về phía nàng: “Ngươi đỡ ta vào tẩm điện đi, ta thấy hơi mệt.” Thiếu Thương nghe lời, nhẹ nhàng dìu Hoàng hậu đi vào.
Tẩm điện của Hoàng hậu cũng như con người bà, sắp xếp nhẹ nhàng u lệ, thưa thớt nhưng không kém tao nhã, dù Thiếu Thương có đem đến bình gốm hai quai vẽ phượng bay sặc sỡ, rồi nhét thêm một cành đào xum xuê tươi đẹp, thì chỉ cần Hoàng hậu tiện tay chỉnh sửa vài nơi, lập tức sẽ toát lên sự nhàn nhã thanh bạch – Thiếu Thương cảm thấy mình đã rất cố gắng lắm rồi.
Hoàng hậu mệt mỏi nằm xuống giường Hồ, vẫy lui cung nữ trong tẩm điện, chỉ giữ lại một mình Thiếu Thương, đoạn nói: “Ta từng nuôi rất nhiều đứa trẻ, không chỉ con đẻ của ta mà còn có con của Việt Phi. Năm xưa nàng ta theo bệ hạ đánh đông dẹp tây, sinh được đứa nào cũng sẽ đưa đến chỗ của ta, mãi tới khi bệ hạ không cần ngự giá thân chinh nữa thì nàng ta mới dẫn con về...”
Hai mắt Thiếu Thương 囧 囧: “Oa, nương nương độ lượng quá.”
Hoàng hậu cười: “Ta biết ngươi không thích nghe những lời ‘về sau sẽ biết’, nhưng có những chuyện không phải dăm ba câu là có thể kết luận. Có người vừa trung thành mà cũng vô ơn, cũng có người vừa là gian nịnh lại rất có hiếu, ngươi phải học cách tự nhìn nhận.”
Thiếu Thương nghĩ ngợi, đoạn gật đầu. Trước kia không ai dạy nàng chương trình học kiểu như vậy cả.
“Nhưng trong số những đứa con đó, ta thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-ha-ruc-ro-may-man-thay/857768/quyen-3-chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.