Quan quân lạnh lùng nói:
– Các hạ nên biết chuyện như vậy không phải một mình ta có thể quyết định.
– Được rồi, tướng quân các hạ cứ từ từ thảo luận với người của mình. Ta là người đúng giờ, tuyệt đối không tấn công sớm một giây.
Con chuột gạo cười nói:
– Phải rồi tướng quân các hạ, suy xét đến hiện tại người của chúng ta không được đối xử công bằng, số người bị bạo đồ tấn công chết không ngừng tăng lên. Ta là người nhân từ, không thích thấy chuyện như vậy xảy ra. Nên mỗi khi nhân số người chúng ta chết thêm mười người thì ta sẽ tùy tiện chọn một thành phố trong Indonesia để hoạt động gân cốt một chút. Đừng hòng che giấu không báo số người chết, tướng quân các hạ nên biết điều này không có ý nghĩa gì. Ta mỗi giây mỗi phút kiểm tra số người chết xác thực là bao nhiêu!
Con chuột gạo biến mất trên màn hình.
Rầm!
Quan quân ném mạnh bộ đàm xuống đất.
– Đáng ghét, đáng ghét!
Tòng quân nhiều năm, gã không nhịn được uy hiếp như vậy, mặt đen như nhọ nồi.
Quan quân hít sâu, trầm giọng hỏi:
– Có điều tra ra tung tích của đối phương không?
Một nhân viên an toàn vi tính hưng phấn nói:
– Tướng quân, đã điều tra ra. Địa chỉ của đối phương là trong một vùng núi xa xôi ở Trung Đông, thuộc tổ chức căn cứ!
Quan quân quát to:
– Vớ vẩn, nghĩ dùng óc eo của các ngươi suy nghĩ đi, đây làm sao do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-gioi/3106892/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.